Mau gọi Trần tiểu thư ra đây!

Mau gọi chủ của các người ra đây!

Mau lên!

Các người là ai vậy?

Túm cổ người gác canh:

Mau gọi Trần tiểu thư ra đây, không thì coi chừng cái mạng:

Tiểu thư! Lớn chuyện rồi!

Đình Đình sau khi nghe chuyện vội chạy ra ngoài:

Xoảng!

Bụp!

Ha ha!

Tiếng cười lớn, đập phá:

Đừng lại đi!

Các người lài ai vậy?

Cô là Trần tiểu thư:

Phải là ta đây!

Hay đấy!

Huynh đệ! Đập cho ta! Đập sạch cho ta!

Dừng lại! Mau dừng lại cho ta!

Đình Đình xông thẳng vào:

Tiểu thư cẩn thận!

Dừng lại cho ta!

Nói đi! Ai sai các ngươi tới!

Là ta!

Đi đằng sau, đoán người không ai khác là Trần Vinh Thế, thái độ ngạo mạn, sấc sược, hút tẩu thuốc phì phào:

Mời Ông chủ Trần Vinh:

Trần Vinh Thế! Ngươi!

Quả đúng là ngươi sao?

Đúng là ta thì sao?

Tại sao ngươi năm lần bẩy lận gây sự với Trần Nhân ta!

Thở một hơi thuốc rời:

Ta đã nói rồi! Xưởng nhuộm này sẽ thuộc về Trần Vinh ta!

Ngươi!

Ta cũng đã nhiều lần khuyên Trần tiểu thư đây hãy nhượng lại nó, chúng ta cả hai sẽ có lợi nhưng Trần tiểu thư đây thật cứng đầu nên:

Ngươi đừng có mơ, ta có chết cũng không làm vậy!

Vẫn cứng họng cơ à!

Nhưng cô cứ chờ đó, rồi sẽ không lâu đâu!

Khà khà! Giọng cười gian xảo

Đình Đình cứ thế nhìn theo bóng người Trần Vinh Thế, chẳng hiểu tại sao cô có cảm giác một tai ương khủng khiếp sẽ ập tới , một tai ương lớn với gia đình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play