Thiệt mệt!

Vinh Thành từ sáng tới giờ tập trung vào chỗ giấy tờ trên bàn, quá mỏi mệt, dựa vào thành ghế:

Vình Thành huynh!

Tiếng gọi từ ngoài cửa:

Vinh Thành huynh lâu lắm rồi không gặp!

Tống gia huynh!

Hừm vẫn còn nhận ra ta sao, bằng hữu tốt!

***

Sao huynh ra ngoài này mà không báo cho ta lấy một câu, bằng hữu mà như vậy à

Ừm! Xin Tống Gia huynh thứ lỗi, tại hạ bận nhiều việc quá!

Vâng! Biết Vinh Thành huynh đây trăm công ngàn việc rồi!

Hứ! Huynh quá lời!

Sao rồi! Trong đó ổn chứ?

Hừm cũng ổn!

Tốt quá mà! Thế lần này huynh ra chơi hay ra hẳn đấy!

Hừm! Chỉ thăm quên ít ngày thôi!

Hừm! Vậy thì phải dành cho ta nhiều thời gian đấy, bằng hữu ạ!

Tại hạ! Đương nhiên rồi!

Hừm!

Vậy mới phải chứ!

Tống gia huynh dạo này ổn chứ?

Mãi mới hỏi thăm nhau một câu!

Ta cũng ổn rồi, nhưng ngặt một lỗi là Phu nhân ta quản ta nghiêm lắm!

Ha ha! Vậy là huynh!

Không biết cái dại nào hơn cái dại này!

Huynh cứ nói vậy?

Thế còn Vinh Thành huynh!

Tại hạ sao?

Đừng nhắc mà!

Sao lại không?

Cái gì! Huynh đúng là một rắc rối đó, không còn phong lưu đào hoa hơn tôi chứ?

Hừm! Huynh chế giễu tôi à!

Đâu có!

Ta không ngờ huynh lại như thế!

Tại hạ cũng đâu ngờ!

Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi! Đi với ta nào!

Đi! Đi đâu vậy?

Đi thì thì biết!

Ấy này!

Thế là Tống gia kéo Vinh Thành rời đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play