Hừm! Huynh quên rồi sao, chúng ta là bằng hữu tốt, không phải không phải sao?
Bằng hữu! Phải rồi! Cạn chén nào bằng hữu tốt!
Được!
***
Ăn thử xem!
Sao hả?
Hơi chua!
Còn cái này!
Ha ha!
Cay lắm sao?
Không có cay đâu mà rất cay đấy!
Vậy sao?
Tại hạ không giỏi ăn cay!
Nhìn là biết!
Vậy sao?
Ế này! Qua đây đi!
Nhìn này! Có đẹp không?
Đẹp! Đẹp lắm!
Huynh đeo thử cái này đi!
Cái này sao?
Sao hả nó đẹp mà!
Hừm! Được chưa?
Tuyệt!
Vậy sao?
Đi lên bên này!
Lại gì nữa!
Huynh ở trong đó có nhiều hoa lắm phải không?
Hừm!
Hoa này đẹp này!
Vậy sao?
Ông chủ cho tôi một bó này!
Tặng tiểu thư! Người bằng hữu tốt nhất trên đời!
Được! Hoa đẹp lắm!
Đi qua bên kia xem!
Hừm!
Họ cứ thoải mái rong chơi khắp khu hội chợ, vui vẻ, không có một chút gì e ngại, hay lo lắng gì.
Cạn chén nào!
Ngồi ở một quán ven đường:
Rượu này ngon đấy!
Hừm phải đấy!
Huynh nói xem hôm nay tuyệt phải không?
Phải trên cả tuyệt ấy chứ?
Chưa bao giờ tại hạ vui như vậy?
Vậy sao?
Vậy thì từ nay về sau huynh phải huynh phải vui hơn hơn biết khoog?
Hừm! Như vậy có được không?
Được! Được chứ sao không?
***
Nè! Cẩn thận!
Đình Đình lại say , Vinh Thành cõng Đình Đình trên vai:
Đình Đình!
Sao vậy?
Chúng ta sẽ mãi là bằng hữu tốt chứ?
Đương nhiên! Huynh mãi là người bằng hữu tốt!
Nhưng!
Sao vậy?
À không?
Ta chỉ muốn có một ngày, không mà là nhiều này với nàng vui vẻ như vậy, như vậy có được không?
Đình Đình không trả lời vì cô đã thiếp đi trên vai Vinh Thành, cứ thế đi
trên đường về đêm vắng vẻ, nhưng nụ cười trên môi thì mãi không khép lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT