Vinh Thành công tử lần này xin đa tạ công tử rất nhiều.
Vinh Thành luôn với phong thái bình tĩnh, ít tỏ thái độ, cảm xúc trên khuôn mặt, khẽ gấp cái quạt lại quay sang nhìn Đình Đình:
Không có gì, chúng ta là bằng hữu không phải sao, mà đã là bằng hữu thì phải biết giúp đỡ nhau khi hoạt nạn chứ!
Hừm! Công tử thật tốt!
Đình Đình chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.
Tiểu thư cười thật đẹp!
Vậy sao?
Xem nào, khi tiểu thư cười nó làm tôi thấy ấm áp lắm!
Công tử quá khen!
Không đâu!
Đình Đình lại nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt ửng hồng nhẹ, trông rất nhẹ nhàng.
***
Tiểu thư! Cẩn thận một chút!
Hừm!
Oa! Ngươi xem ở đây có đẹp không?
Phải! Đẹp quá tiểu thư!
Hai vị chớ có hoảng hồn vì ở sâu trong đó còn rất nhiều vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp!
Vậy sao?
Ừm! Đi nào!
Tuyệt quá! Thật không thể tin được!
Sao hả tiểu thư Đình Đình!
Vinh Thành! Ở đây đẹp quá! Trước giờ tôi chưa bao giờ đến được một nơi non nước hữu tình như vậy!
À mà! Tống gia đâu sao không thấy đâu vậy?
Hừm! Huynh ấy có vẻ kỳ bí!
Đúng! Hắn nổi tiếng là kì dị, từ hồi còn đi học ở học đường.
Học đường! Đúng là làm nam nhi thích thật!
Thích! Có gì mà thích!
Thì huynh xem, nam nhi được đi học, được làm việc lớn, còn nữ nhi chúng tôi thì chỉ biết ở phủ không được đi đâu lại còn phải luôn theo tôn giáo,
tam tòng tứ đức nữa.
Vinh Thành cười lớn:
Huynh! Cười gì!
Thì từ trước tới giờ tôi chưa nghe ai nói như vậy, nhất là một nữ nhi!
Hừm! Huynh thấy lạ lắm sao?
Có một chút!
Có phải vì vậy mà lần đó tiểu thư đã giả nam nhân ra ngoài đường!
Ha ha! Huynh vẫn nhớ sao?
Hừm cũng lâu lắm rồi phải không?
Hừm!
Cũng đã qua cái thời đó!
Vậy sao?
Họ nói chuyện vui vẻ như những người bằng hữu, rất hiểu nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT