Trong một căn lầu nhỏ, rất nhiều người chen chân nhau vào xem, Đình Đình được ngồi trên ghế cao do sự ắp xếp của Vinh Thành công tử, một chỗ ngồi
phải nói là quá tuyệt!
Hay!
Tiếng vỗ tay của đám người khi người
diễn người đổ một câu hay, trong đó phải kể đến tiếng hét của DìnhĐình,
tỏ ra rất hứng thú, rất phán khích, nụ cười không thể khép lại trên môi:
Tiểu thư à! Cô nhã nhặn chút coi!
Ngươi! Bớt nói đi, xem kịch mà cứ để ý mấy cái lễ nghi đó mệt lắm!
Tiểu thư à!
Ngươi làm ơn tha cho ta đi!
Hay!
Ngươi xem có hay không?
Tâm nhi không thể nào đỡ nổi đành ngậm miệng:
Vinh Thành từ lẫy tới giờ không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lén nhìn cô rồi cươi:
Hay! Hay lắm!
Đình Đình quay sang, rồi lại nhìn lên trên đó cười và vỗ tay:
Hay!
Cứ như thế cho vở kịch kết thúc:
Tiểu thư Đình Đình:
Hừm! Chuyện gì?
Tiểu thư có thấy vở kịch hôm nay hay!
Hay! Hay lắm!
Mà cũng cảm ơn ngươi, Vinh Thành công tử!
Không cần phải khách sao như vậy đâu vì chúng ta là bằng hữu không phải sao?
Bằng hữu?
Ừm!
Hôm trước chúng ta đã nói làm bằng hữu tốt của nhau rồi sao?
Hừm!
Tiểu thư muộn rồi chúng ta về thôi!
Hừm!
Tạm biệt!
Xin phép đi trước Vinh Thành công tử!
Nè! Bằng hữu tốt! Vở kịch hôm nay là vở kịch hay nhất trong cuộc đời ta!
Ồ! Vậy sao?
Tạm biệt bằng hữu tôt!
Tạm biệt! Còn với ta thì đây chính là vỡ kịch đem lại nhiều kỉ niệm nhất!
Nhoẻn miệng cười và rời đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT