Phù! Mệt thật!

May quá tiểu thư Vinh Thành công tử đã không nhận ra cô!

Ừm! May thật!

Mà cô cũng chừa đi, lần đầu đừng có ra ngoài, mà có ra ngoài thì cũng tự tiện làm thân hay quen với người lạ!

Biết rồi! Ngươi nói nhiều quá!

Nói nhiều mà tiểu thư đâu có nhớ!

Biết rồi! Mau đi chơi đá cầu tiếp!

Lại nữa sao? Xin tha cho tôi đi!

Cũng được hay chúng ta ra ngoài đi!

Lại ra ngoài!

Ừm!

Đi xem vải, hay ngắm trang sức cũng được!

Thôi xin!

Sao ngươi cái gì cũng không vậy?

Chán ngươi lắm!

Không chơi với ngươi nữa!

Tiểu thư à!

***

Tiểu thư à! Cô chẳng hứa là không chốn ra ngoài rồi sao?

Ta cũng không muốn, nhưng thực sự vở kịch đó không thể không xem!

Tiểu thư!

Ngươi có thể không đi! Ta đi một mình!

Tiểu thư, biết là tôi không thể bỏ mặc tiểu thư mà!

Vậy mau lên!

Suỵt! Nhỏ tiếng một chút!

***

Ngươi xem đường, bên ngoài thật đông, thật náo nhiệt, có phải ở nhà là uổng lắm không?

Tiểu thư không sợ sao?

Sợ gì?

Vinh Thành công tử!

Hứ! Làm gì có sự trùng hợp như vậy chứ?

Biết đâu được!

Ơ! Này tiểu thư!

Chuyện gì!

Tiểu thư!

Chuyện gì?

Vinh Thành công tử…

Ai cơ!

Thôi chết! Sao lại vậy chứ!

Đình Đình không ngờ người mà cô không muốn gặp, không thể gặp lại đứng ngay ở đằng trước:

Làm sao bây giờ?

Mau chốn đi!

Đình Đình vội quay người đi:

Đình Đình! Có phải Đình Đình tiểu thư không?

Tiếng gọi vọng lại phía sau lưng, thoáng nhẹ qua cơn gió một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play