Trần gia! Mời người dùng trà!

Nhấp một ngụm trà, hút một hơi thuốc.

Ngồi yên ở đó đọc chỗ giấy tờ trên bàn. Không biết trong đó viết gì nhưng Trần Vinh Thế giận điên người lên:

Người đâu!

Người đâu!

Ngươi đã hiểu những gì ta nói:

Thuộc hạ hiểu!

Đi làm đi!

Dạ vâng!

***

Đêm trời mưa rất lớn, rào rào những tiếng sấm vang trời gióng lên khiến người ta ghê sợ, nhưng đáng sợ hơn lúc này không phải là tiếng sấm đó mà là cái con người đứng sau bức rèm cửa, phì phào hơi thuốc, ánh mắt sắc lạnh.

Trần gia!

Cộc! Cộc!

Người có thư!

Cứ để đấy đi!

Dạ!

Dụi điếu thuốc lại bàn mở lá thư ra:

Được lắm!

Đang há miệng cười lớn thì bỗng một tiếng sấm vang lên, khiến hắn giật mình nhưng:

Ông sao vậy?

Ông đang ăn mừng cùng tôi ư?

Hay ông đang trừng phạt tôi!

Tôi Trần Vinh Thế nói cho ông biết, tôi dám làm thì không sợ.

Ha ha!

Tiếng cười man rợn vang vọng khắp cả căn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play