Lân nhi!

Ăn kẹo hồ lô không?

Oa! Nhiều quá!

Ăn từ từ thôi!

Tam thúc tuyệt lắm!

Đi nào!

Lân nhi muốn thả diều.

Thả diều sao?

Dạ!

Được!

Để xem nào ở đằng kia?

Đi thôi!

Lân nhi! Con chọn đi!

Ừm! Nhiều quá! Lân nhi không biết chọn con nào.

Đúng là nhiều thật!

Xem nào?

Hai thúc cháu cứ đứng lựa mãi không xong, rồi chợt:

Chọn con này đi!

Ơ!

Vinh Thành ngước mặt lên nhìn:

Vinh Thành huynh!

Đình Đình!

***

Thả đi!

Chạy nữa đi!

Oa! Lên rồi!

Bay lên rồi!

Tuyệt quá!

Giữ lấy nhé!

Như thế này!

Tốt lắm!

Ngồi đi!

Thằng nhỏ rất thông minh!

Phải rồi!

Mà này sao Đình Đình lại tới đây?

Ý huynh là sao?

Ừm thì!

Duyên phận không phải sao?

Duyên phận!

Huynh không nhớ sao lần đầu chúng ta gặp nhau.

Lần đầu!

À! Phan công tử?

Huynh nhớ rồi!

Phải ta vẫn luôn nhớ những kí ức hồi đó, hồi đó Đình Đình của chúng ta thật là vui tươi, tràn đầy nhựa sống.

Đình Đình cười khì:

Vậy bây giờ không phải sao?

Phải! Đương nhiên rồi!

Đình Đình! Hãy cố gắng vui vẻ như vậy.

Vinh Thành huynh!

Đứng dậy đi!

Lân nhi, cho Tam thúc thả với.

Tam thúc lại đây đi!

Đình Đình lại đây đi!

Bay cao, cao nữa lên.

***

Hôm nay vui quá phải không?

Lân nhi có vui không?

Dạ vui!

Vui thật không?

Thật!

Vui như vậy sao?

Tam thúc!

Hù hú!

Tam gia đã về!

Lân nhi mau về phòng đi!

Dạ! Lần sau thúc đưa con đi chơi nữa nhé

Ừm!

Vinh Thành huynh, Ta cũng về phòng trước:

Ừm! Nghỉ ngơi đi!

Đình Đình trên đường về phòng thì gặp Trần Vinh Thế, cứ thế đi qua không muốn nói gì:

Trần tiểu thư!

Trần tiểu thư!

Sao vậy?

Sao cô không nói gì?

Trần Vinh Thế!

Trần tiểu thư! Cô cứ chờ đi.

Đừng tưởng tôi không thể làm gì cô, cứ chờ đi!

Và thế là hắn rời đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play