Phu nhân! Chúng ta về phòng thôi!

Ờ! Đi thôi!

***

Ngươi xem kìa!

Nhiều cá quá!

Tam phu nhân!

Người mau lại đây đi!

A hồng!

Mau uống trà đi!

Ta muốn đi xem đằng kia, đằng kia nữa.

Thôi tôi xin người.

Sao vậy?

Thì dù sao người cũng là Tam Phu nhân, cần phải cư xử cho đúng mực.

Ta thì sao?

Tiểu thư của tôi ơi, đây là Trần Vinh gia không phải ở phủ của người đâu.

Ngươi chỉ lo xa, mặc kệ ta vẫn muốn đi!

Này! Tam phu nhân!

Cẩn thận!

Vì không để ý nên Thư Hoa đã va phải Tâm nhi:

Ơ này!

Tam phu nhân!

Thất tẩu!

***

Thật không phải, muội thật vô ý!

Tam phu nhân đừng khách sáo, chỉ là vô ý thôi!

Thất tẩu thật tốt!

Tâm nhi không nói chỉ cười nhẹ:

Muội uống trà đi, trà hoa cúc đó!

Dạ! Đa tạ thất tẩu.

Oa thơm quá!

Vậy sao?

Dạ! Ở trong đó không có loại này.

Đương nhiên vì chỉ có ngoài này mới có thôi.

Hừm!

Tam đệ!

Tâm Nhi có vẻ ấp úng:

Thất tẩu sao vậy?

À không! Ta chỉ muốn hỏi là Tam đệ là người thế nào?

Người thế nào?

À thì ta thấy đệ ấy không giống với huynh của đệ ấy.

À! Ra vậy!

Nói sao nhờ Vinh Thành là một người chính nhân quân tử, rộng lòng thân ái, nói chung là huynh ấy là người có tình có nghĩa.

Ừm! Ta cũng thấy vậy?

Tam muội thật là may mắn vì đã lấy được một người phu quân như vậy?

Thất tẩu!

Thấy Tâm nhi có chút lạc giọng, Thư hoa gặng hỏi:

Thất tẩu sao vậy?

À không!

Không có gì?

Tâm muội! Kể xem ở trong đó hai người có gì vui không?

Vui sao?

Nhiều chuyện lắm!

Mau kể cho tẩu nghe!

Thất tẩu!

Thôi mà chúng ta là người nhà mà!

Chuyện là…

Họ vừa ngồi uống trà, vừa kể chuyện vui vẻ với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play