Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, Đình Đình không tài nào ngủ được, cô xoay qua xoay lại. Chợt tiếng hé cửa, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, giả vờ nhắm mắt lại, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, ngồi lại bên thành giường, ngó vào trong nhìn cô, khẽ vuốt nhẹ cọng tóc, giật mình Đình Đình hất tay ra:

Đừng sợ là ta, là ta mà!

Giọng nói này, không thể nào, Đình Đình vội mở choàng đôi mắt:

Tấn sinh!

Tấn sinh là chàng sao?

Suỵt!

Ngủ đi!

Tấn sinh chàng ơi!

Vội ôm trầm lấy Tấn sinh, những giọt nước mắt ứa ra:

Chàng ơi!

Sao lại vậy?

Sao lại lỡ bỏ thiếp đi!

Thiếp sợ lắm, sợ lắm!

Suỵt!

Khẽ lau đi những giọt nước mắt cho Đình Đình:

Đừng khóc mà!

Đừng khóc!

Chàng sẽ không đi nữa chứ?

Đừng đi mà!

Ta sẽ không đi, không bao giờ rời xa nàng:

Tấn sinh!

Nhưng khi giật mình tỉnh dậy thì căn phòng chỉ có một mình không có ai, biết là vậy khi mỗi lần tỉnh dậy mọi thứ đều biến mất như vậy, nhiều khi Đình Đình còn muốn mình không bao giờ tỉnh dậy.

Kéo cái chăn đắp lên người, Đình Đình khẽ khép mắt lại, rồi những hơi thở nhẹ nhàng.

***

Thất phu nhân! Mời người!

Cứ để đấy cho ta!

Tiểu công tử!

Ăn sáng đi!?

Hừm!

Có ngon miệng không?

Ngon lắm gì Trương!

Thằng quỷ này chỉ khéo nịnh thôi!

Vậy ăn nhiều vào, ăn nhanh chóng lớn!

Được! Lân Nhi sẽ mau lớn để bảo vệ mẹ khỏi người xấu.

Tiểu Lân ngoan lắm!

Trần tiểu thư đã tới

Mời người vào!

Trần tiểu thư mời ngồi!

Tiểu thư mau ăn sáng đi!

Ngươi!

Xin người cho Tâm nhi được gọi người như vậy.

Ngươi thiệt tình!

Chà chà! Lân nhi ăn ngoan nhỉ!

Vâng gì!

Ngoan quá!

Giống mẫu thân quá!

Nhìn Tiểu lân ăn ngoan trong lòng Đình Đình lại có chút gì đó xao lòng vì dù sao đó cũng từng ước mơ của cô, thấy Đình Đình có vẻ ngẩn người Tâm nhi hỏi

Sao vậy?

Không! Không có gì!

Chuyện gì?

Mau ăn đi!

Ờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play