Mở cửa phòng ra ngoài định đi tìm chủ nhân của trái cầu mây vừa nãy. Đi qua đi lại không thấy ai, thực ra là do chưa quen với cả khuôn viên quá rộng lớn.

***

Tiểu Lân!

Đứng lại cho mẫu thân!

Lêu lêu!

Để xem mẫu thân bắt được con thì xử thế nào!

Đứng lại!

Tiểu Lân!

Ớ này!

Cẩn thận!

Òa khóc!

Tiểu Lân!

Ai bảo con chạy, mẫu thân xem nào:

Con không sao chứ?

Không sao đâu!

Ơ! Tâm nhi! Có phải là Tâm nhi không?

Tiểu thư…

***

Thất phu nhân mời dùng trà!

Ngươi mau mang công tử ra ngoài chơi đi!

Tiểu Lân chơi ngoan nhé!

Trái cầu mây của con nè!

Cảm ơn gì!

Đi đi!

Tiểu thư!

Uống trà đi!

Tâm nhi!

Họ ngồi lại hàn huyên với nhau rất lâu, rất nhiều chuyện không nói được với ai:

Thật không ngờ ngươi lại chịu khổ cực như vậy?

Không! Tâm nhi khổ làm sao so với tiểu thư được:

Đừng tiểu thư gì nữa hãy gọi là Đình Đình thôi!

Tiểu thư!

Xem ngươi kìa dù sao bây giờ cũng là Thất phu nhân rồi đó!

Ta đi đây!

Nhớ đấy!

Nhìn theo bóng Đình Đình rời đi, trong lòng Tâm nhi có chút không lỡ những giọt nước mắt tuôn ra không ngừng:

Tiểu thư! Trong lòng Tâm nhi cô mãi mãi là tiểu thư của tôi!

Mãi mãi là như vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play