Đình Đình! Không ngờ vụ thương thảo này lại thuận lợi như vậy?
Ta cũng nghĩ vậy!
Mà này!
Chuyện gì?
Thì ông chủ Lý đó, ông ấy thiệt tốt!
Ờ!
Xem xem trời cũng sắp tối rồi chúng ta phải tìm chỗ ngủ hôm nay thôi!
Ừm!
***
Ăn đi!
Kể ra cũng may thật khi chúng ta đã kịp tìm thấy nhà trọ!
Ừm!
Thôi mau ăn đi!
Ừm!
Ăn nhiều vào!
Huynh cũng vậy!
Sau khi ăn xong, Vinh Thành đưa Đình Đình lên phòng:
Huynh nghỉ ngơi đi!
Đình Đình cũng vậy?
Cáo lui!
Hừm!
***
Nửa đêm!
Những cơn mưa rào làm không khí mát rượi, ngủ cũng ngon hơn. Vinh Thành đang
ngủ say bỗng nghe thấy tiếng thều thào gõ cửa, khẽ cựa mình lắng nghe
tiếng động.
Cạch!
Ai vậy?
Là ai?
Bên ngoài không có một ai, đang định đóng cửa:
Vinh Thành có chút giật mình:
Ai vậy?
Bặp!
Một cái siết tay chặt:
Tam đệ!
Trong bóng tối Vinh Thành lờ mờ nhận ra người đó mặc dù rất tiều tụy, người ngợm đầy má, hốt hoảng lên:
Nhị ca!
Nhị ca!
Sao huynh lại ở đây!
Tam đệ!
Chưa kịp nói gì thì lại bất ngờ hơn nữa!
Phập!
Tiếng dao sắc bén qua gió thổi vào tai:
Hực!
Nhị ca!
Huynh sao vậy?
Đình Đình!
Sao lại!
Ha ha!
Tiếng cười như xé vải rất kinh dị:
Nhị ca!
Nhị ca!
Ả!
Ả!
Nhị ca!
Nhị ca!!
Vùng té dậy, người đầm đìa mồ hôi, thì ra là mơ, một cơn ác mộng, nhưng Vinh Thành cảm thấy nó chân thận như thật vậy, vì vậy mà càng cảm thấy sợ
hãi hơn, cứ thế chằn chọc cho đến sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT