Buổi tối tại nhà Vinh Thành.

Mệt quá!

Mỏi chân nữa!

Chàng này thiệt tình:

Mau đưa chân đây.

Làm gì vậy?

Sao rồi thấy thoải mái không?

Hừm! Chỉ có nàng mới làm vậy với ta!

Cũng chỉ có nàng mới dịu dàng với ta như vậy?

Thật không? Chỉ giỏi nẻo mép!

Nàng nói vậy là sao?

Thì không phải Trần tiểu thư!

Trần tiểu thư, ý nàng là Đình Đình:

Không phải chứ nàng đang nghĩ gì?

Chàng!

Này! Không phải ta nói rồi sao, bọn ta là bằng hữu tốt.

Bằng hữu tốt!

Phải!

Chỉ vậy thôi!

Ừm!

Chắc chắn như vậy?

Chắc chắn, thế nên nàng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, mau đi ngủ đi!

Vinh Thành!

Vội ôm trầm lấy thủ thỉ:

Nàng sao vậy?

Không! Không có gì thiếp mãi muốn ở bên chàng như thế này!

Chàng nói đi!

Nói gì?

Hừm! Nói là mãi ở bên cạnh thiếp, không bao giờ cách xa.

Nói đi!

Nàng thiệt tình:

Nói đi mà:

Được được! Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng không bao giờ cách xa được chưa?

Hi hi! Yêu ghê chưa?

Được rồi! Mau ngủ đi!

Vinh Thành trên môi là nụ cười nhưng đâu đó trên khuôn mặt là một nỗi buồn ít ai có thể nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play