Không hiểu tiểu thư giống ai ai nữa mà ngang bướng như vậy?
Mệt ngươi lắm cơ, mau ngủ đi!
***
Tiểu thư cô thay đồ xong chưa?
Rồi rồi!
Tiểu thư! Cô ăn vận kiểu gì vậy?
Ngươi! Kể từ giờ phút này hãy gọi là Phan công tử!
Cái gì mà Phan công tử chứ?
Ngươi cũng mau thay đồ đi, ta đã chuẩn bị sẵn cho nhà ngươi:
Tôi!
Mau lên đi!
Tiểu thư!
Quắc mắt nhìn:
À! Phan công tử! Chúng ta rất định phải đi sao?
Nói nhiều! Mong lên đi!
Ờ!
***
Ngươi thấy ta có tuấn tú, phong độ hay không?
Tiểu! Phan công tử à, đừng có tự phụ như vậy?
Phật cái quạt cầm trên tay :
Tâm công tử à, ngươi phải nên biết tự làm mình trở lên có giá trị trong mắt người khác hiểu không?
Không hiểu!
Ngốc!
Ui da1 Tiểu thư!
Phan công tử!
Ờ! Phan công tử, chúng ta đi đâu bây giờ?
Ừm! Xem nào mau đi lên đằng trước!
Ờ!
Phố xá thật đông đúc, nhộn nhịp, khắp nơi nơi toàn những đèn lồng thắp
sáng, bởi đang trong mùa lễ hội. Đình Đình không ngừng quậy phá, đi mọi
nơi dưới lớp bên ngoài là một vị công tử:
Công tử xem cái này đẹp phải không?
Ừm!
Oa! Tuyệt!
Đang ngắm thì bỗng nhiên:
Tâm giai muội thấy cái có đẹp không?
Ờ! Đẹp lắm!
Vậy ta mua tặng nàng!
Ôi!Đại…
Trước khi Tâm nhi thốt ra, Đình Đình đã vội bịp mồm chặn:
Ngươi muốn hỏi cái này có cái lớn hơn, đại hơn không phải không?
Ta hiểu ý ngươi rồi:
Ông chủ xin hỏi cái này có cái lớn hơn không?
Ồ không! Tiếc thật!
Vậy ta qua hàng khác!
Khoác người Tâm nhi rời đi!
Nàng làm cái gì vậy?
Ơ không?
Ta chỉ thấy người này quen thôi!
Quen! Mà là ai vậy?
Không đâu, chắc ta nhận lầm thôi!
Xem thử cái này đi!
Dạ!
Phù suýt nữa thì con nha đầu này làm hỏng chuyện của ta:
Tôi!
Mau đi nhanh không Đại tỉ nhận ra bây giờ:
Tiểu! Ý tôi là Phan công tử!
Sao ngươi muốn nói gì:
Ừm! Liệu Đại tiểu thư có nhận ra chúng ta!
Ta nghĩ chắc không đâu, ngươi xem ta ăn vận như thế này thì ai nhận ra ta chứ phải không?
Ừm!
Này! Rốt cuộc ai mới là người không biết nhìn đây?
Tiếng xì xầm ở phía trước, Đình Đình trước giờ rất hiếu kì thấy vậy vội chạy lên trước xem có chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT