Lúc Triển Chiêu từ trong viện đi ra, thấy Hiểu Vân đang đứng bên ngoài
xoa thắt lưng, thở hồng hộc, ngực phập phồng, rõ ràng là tức giận không
nhỏ.
"Hiểu Vân, làm sao vậy?"
Hiểu Vân quay đầu ai oán
nhìn Triển Chiêu. Ôi, Triển Chiêu đại nhân à, còn không phải vì ngài
sao, Đinh Hiểu Vân ta cho dù là đời trước hay đời này, vẫn là lần đầu
tiên bị người ta nói khó nghe như vậy đấy!
Triển Chiêu bị nàng
lườm một cái thấy thật khó hiểu, đối với tức giận của nàng càng không
biết ra sao. Lại bước lên mấy bước tới bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng, nhẹ
giọng hỏi:
"Hiểu Vân, làm sao vậy?"
Hiểu Vân hiện tại vừa
tức lại vừa oán, một bụng nghẹn không có chỗ thoát, vô cùng khó chịu.
Thấy Triển Chiêu thiếu chút nhất thời xúc động giận chó đánh mèo. Có
điều đúng lúc dừng lại được nhịn xuống. Triển Chiêu lúc này tâm trạng
khẳng định cũng không tốt.
Mạnh Nhược Hư là sư phụ của Triển
Chiêu, không chỉ dạy hắn võ nghệ, còn có ơn cứu mạng hắn, hắn từ chối
cầu thân của Mạnh Nhược Hư, lúc này trong lòng tất nhiên vô cùng áy náy, vô cùng thống khổ.
Hiểu Vân ơi Hiểu Vân, không được tức giận,
Trình Giảo Kim đi rồi, ngươi hiện giờ hẳn nên đốt pháo ăn mừng mới đúng. Tuy rằng trước khi nàng ấy đi nói không xuôi tai, được rồi, là rất khó
nghe, nhưng ngươi cứ coi như không nghe thấy là xong. Mặc kệ nàng nói
gì, dù sao nói tới nói lui cũng không bị nàng nói trúng. Ngươi phải tin
tưởng! Hơn nữa, nàng ấy vừa bị cự tuyệt, cũng rất đáng thương, cho nên
không cần tức giận, không cần tức giận.
Hiểu Vân thật vất vả mới thuyết phục được mình không nổi giận nữa, buông tay cười nói với Triển Chiêu:
"Không có việc gì."
"..." Triển Chiêu bị biểu hiện chốc lát vừa mưa rền gió dữ đã tan biến như
không của Hiểu Vân làm sửng sốt không thôi, hoàn toàn không hiểu đã xảy
ra chuyện gì.
"Đúng rồi, Triển đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị
xong, hay là..." Hiểu Vân nhìn mâm đồ ăn, lại nhìn Triển Chiêu. Ban đầu
định mang cho cha con Mạnh lão tiên sinh, nàng cũng không biết có nên
giữ lại cho hắn ăn không.
Triển Chiêu thấy trong mâm có hai bộ
bát đũa, không cần nghĩ cũng biết ban đầu là định đưa cho sư phụ hắn
cùng sư muội. Nghĩ biểu tình thất vọng cùng khổ sở của sư phụ lúc rời đi vừa rời, lại thấy một trận đau lòng, không khỏi thở dài một tiếng.
"Triển đại nhân..." Hiểu Vân thấy biểu tình này của Triển Chiêu, không khỏi có chút lo lắng.
Triển Chiêu thấy vẻ mặt lo lắng của nàng nhìn mình liền mỉm cười lắc đầu."Ta không sao."
"..." Hiểu Vân thở dài, chân thành nhìn Triển Chiêu nói.
"Triển đại nhân, kỳ thật, nếu trong lòng có chuyện không vui, không cần miễn
cưỡng cười. Ít nhất trước mặt tôi không cần. Thật đấy, tôi hy vọng nhìn
thấy nụ cười thật lòng của Triển đại nhân, không phải trong lúc khổ sở
còn phải ép mình mỉm cười."
Nhìn Triển Chiêu trong lúc này, Hiểu
Vân đột nhiên nhớ tới một người, gọi là Kenshin, người mang trên lưng vô số sinh mệnh cùng nợ máu, lòng mong cứu với chúng sinh, lưu lạc bốn
phương trừ bạo giúp kẻ yếu, làm việc tốt đẹp. Sau đó, hắn gặp Kaoru,
người đó trở thành người phụ nữ của hắn, yên lặng ở bên hắn, trở thành
bến bờ của hắn, cũng từng nói với hắn một lời tương tự.
"Không cần miễn cưỡng cười vui vẻ, có một ngày, tôi hy vọng nhìn thấy anh cười thật lòng."
Triển Chiêu cùng Kenshin, bối cảnh cùng trải nghiệm không giống nhau, nhưng ở vài điểm có chỗ giống nhau, đều là trên lưng mang nhiều trách nhiệm,
đều rất nhiều mệt mỏi.
Không biết, nàng có thể trở thành Kaoru, trở thành bến bờ của hắn không.
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, trên mặt dần nhiễm ý cười.
Đúng vậy, bắt đầu từ lúc nào, hắn đã có thói quen mang theo tươi cười trên
mặt. Người ta nói Ngự miêu Triển Chiêu thanh tao nho nhã, cư xử khoan
hậu, bình dị gần gũi, trên mặt luôn mỉm cười như gió xuân. Nhưng đối với những người “đồng nghiệp trong triều” mà bản thân mình cũng chẳng quen
thuộc”, hắn sao có thể thật tâm cười với bọn họ? Hắn chỉ dùng thói quen
tươi cười để ngụy trang bản thân, duy trì khoảng cách với người xa lạ,
giảm bớt phiền toái không cần thiết.
Hắn đã sắp quên mất, bắt đầu từ lúc nào, trước mặt người khác, cho dù trong lòng khổ sở, cũng luôn mỉm cười.
"Hiểu Vân..." Một tiếng thở dài vô cùng nhẹ nhàng trầm thấp mà vô cùng cảm khái vang lên.
"Triển đại nhân, tôi..." Hiểu Vân trên mặt đột nhiên nóng lên, mí mắt vội
buông xuống, không dám nhìn mặt hắn. Nàng giống như nói không nên lời.
Một bàn tay nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu nàng, cảm xúc mềm nhẹ, khiến Hiểu
Vân ngẩn ngơ. Ngẩng đầu nhìn, rơi vào mắt vẫn là khuôn mặt mỉm cười của
hắn, chỉ là nụ cười kia rất nhạt, đến nỗi gần như không nhìn ra. Mà hai
con ngươi đen thẫm của hắn, giống như phủ một tầng sương mù mỏng manh,
mông lung mà thâm thúy, giống như biển khơi rộng lớn, giống như sông
rộng trời cao, hấp dẫn nàng, không ngừng xâm nhập, không ngừng rơi
xuống.
"Cám ơn nàng, Hiểu Vân."
Hiểu Vân nhìn miệng hắn mở ra đóng vào nói chuyện, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính, chỉ cảm thấy trong ngực có chút ngứa, giống như có gì có lướt
qua, nhìn vào mắt hắn, làm sao cũng không rời được.
Mãi tới lúc
Triển Chiêu thu tay lại, nàng mới hơi phục hồi lại tinh thần lắc đầu
nói: “Tôi cái gì cũng không làm, Triển đại nhân cảm tạ gì chứ?"
Triển Chiêu cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Hiểu Vân mỉm cười. Hiểu Vân thấy
trong mắt hắn tràn ngập ý cười dịu dàng, cũng cảm thấy muốn cười, nụ
cười ấy, mới là nụ cười như gió xuân mãn ý.
"Giờ ta phải tới nhà lao thăm Địch nguyên soái, trở về mới ăn được. Hiểu Vân mang cho đại nhân ăn trước đi, nhé?"
Triển Chiêu khẽ nói xong, thấy Hiểu Vân nhu thuận gật đầu nói “Được”, liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Triển Chiêu đi xa dần. Hiểu Vân ngây người đứng một chỗ hồi
lâu, lâu đến nỗi bóng dáng đỏ kia đã sớm không còn tung tích, mới hồi
phục tinh thần, thở dài một tiếng, bưng mâm cơm xoay người rời khỏi.
Hiểu Vân xoay người lại, đang muốn đi, đột nhiên phát hiện sau lưng đứng một người, sợ tới mức kinh hô thành tiếng, mâm cơm trong tay xoảng một
tiếng rơi xuống đất.
Người nọ giật lui ra phía sau tránh đồ ăn
hất lên, có điều vẫn dính phải vài giọt nước canh, bắn lên nhiễm bẩn
trang phục trắng của hắn.
"Ái chà chà." Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn mấy vết bẩn trên áo, vừa thay xong, lại phải thay tiếp.
"Bạch Ngọc Đường, kính nhờ ngươi đừng có vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng
người khác có được không? Dọa chết người đó, thật đúng là, thiếu chút bị ngươi dọa chết rồi.” Hiểu Vân vỗ ngực, vẫn chưa trấn định nổi.
"Vân nha đầu, hô gì lớn thế, mâm cơm cũng không giữ cho vững. Nhìn quần áo
ta vừa thay này, lại bẩn rồi.” Bạch Ngọc Đường này có bệnh ưa sạch sẽ
quá nặng.
Hiểu Vân trừng mắt lườm hắn: “Ai bao ngươi giống như
quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng ta. Hơn nữa, ta cũng không hơn gì,
ngươi xem váy ta đi.” Hiểu Vân giơ váy lên, dính đầy dầu mỡ, bẩn muốn
chết.
Lại nhìn lên, đồ ăn đã đổ hết, bát cũng vỡ, không còn gì
nguyên vẹn, chắc chắn sẽ bị Lý đại nương mắng. Mấy thứ này đều là tiền,
Khai Phong phủ chi tiêu rất tiết kiệm, mua bù lại mấy thứ này, phải dùng thêm bạc, ở chỗ Công Tôn tiên sinh cũng khó nói. Nghĩ tới Lý đại nương, lỗ tai Hiểu Vân bắt đầu ong lên.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, "Ngũ
Ca đền xiêm y cho ngươi cũng được. Có điều, ta đứng sau ngươi một hồi
lâu rồi, chẳng qua ngươi không phát hiện thôi."
Bạch Ngọc Đường
người này, ngoại trừ võ công tốt, tính cách cao ngạo, đặc điểm lớn nhất
chính là có tiền. Nghe nói nhà hắn là Bạch gia ở Kim Hoa, là gia tộc phú thương nổi tiếng ở Đại Tống, nhiều tài phú, nếu thời này có bảng xếp
hạng Forbes của Trung Quốc, nhà bọn họ có thể xếp trong mười thứ hạng
đầu. Tiền thuế một năm bọn họ nộp lên quan phủ, đủ toàn bộ quân phí Đại
Tống một năm.
Lúc Hiểu Vân nghe được chuyện này, nghẹn họng kinh
ngạc hơn nửa ngày. Ngươi nói xem nhị thế tổ của gia tộc phú thương như
vậy, không ở nhà làm ăn kinh doanh, kế thừa gia nghiệp, sao lại trở
thành hiệp khách, lắc lư lăn lộn trong giang hồ làm gì? Nếu không phải
Bạch Ngọc Đường chính miệng thừa nhận việc này, chỉ sợ Hiểu Vân không
cách nào liên hệ hắn cùngđám con cháu tỉ phú cùng một chỗ được. Có điều, thói quen sạch sẽ cùng tính tình cao ngạo của hắn, chỉ sợ không thoát
được có quan hệ với sự giàu có từ trong trứng của hắn.
"Vậy Ngũ ca nhất định phải nhớ đền cho ta.” Nói xong, Hiểu Vân ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn tàn cục.
"Đúng rồi, Ngũ Ca đến đây có chuyện gì?"
Bạch Ngọc Đường đang định đi, chợt nghe Hiểu Vân hỏi, liền dừng bước, quay đầu trả lời:
"Tìm Triển Chiêu, nghe nói hắn ở tây sương?"
"Triển đại nhân vừa rồi ở đây, có điều bây giờ đi rồi."Hiểu Vân cúi đầu, vừa dọn dẹp vừa nói. Lúc này không nên có người tới quấy
rầy Triển Chiêu tốt hơn, nhất là con chuột này, mèo chuột là thiên địch, hai người bọn họ không hợp nhau.
"Ờ." Bạch Ngọc Đường sờ sờ
cằm."Nếu hắn không ở đây, vậy chuyện này để mình ta đi làm. Có điều, tìm Triển Chiêu đi Câu Lan viện cũng không thích hợp lắm, hắn cổ hủ, không
thích hợp."
"Cái gì?!" Hiểu Vân đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi tìm Triển Chiêu đi Câu Lan viện? Các ngươi đi Câu
Lan viện làm gì?"
Bạch Ngọc Đường xấu xa cười hai tiếng, hé mắt nhìn Hiểu Vân, thô bỉ nói: “Ngươi nói tới Câu Lan viện còn có thể làm gì?"
"Ngươi!" Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn: “Thôi đi, cho dù muốn tìm nữ nhân, cũng sẽ không vào thời kỳ mấu chốt này, ngươi chắc là đi dò án rồi? Chuyện gì
mà phải tới đó tra?"
Nói đến vụ án, Hiểu Vân lập tức tò mò. Đã
nhiều ngày điều tra, ngoài vụ án của Địch Thanh, cũng chỉ có vụ án người đả thương Triển Chiêu, nhưng hai chuyện này, đều không có liên quan tới nơi kia.
Bạch Ngọc Đường cũng không đùa cợt nữa, nghiêm mặt nói:
"Tấm khăn quàng kia, Công Tôn tiên sinh đã tới chỗ chức tạo hỏi thăm, quả
thật không phải vật do hoàng cung làm ra. Tiên sinh cũng mang khăn tới
các tiệm may trong thành hỏi, kể cả phường gấm. Lão bản ở phường gấm
nói, ở Hạnh Hoa Lâu có một cô nương tên là Minh Châu, hơn nữa nàng cần
rất gấp. Ngày mười bảy tháng mười hai tới đặt hàng, muốn lão bản giao
hàng ngày mười chín. Chiếc khăn này làm xong mất chừng năm lượng bạc,
bởi vậy lão bản này vẫn còn nhớ."
"Năm lượng bạc! Nhiều như vậy?" Hiểu Vân không khỏi ngạc nhiên, đó là số tiền lần trước cô nương bán mình chôn cha nhận được.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Có điều, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm
là, Minh Châu cô nương kia thật là khả nghi, hơn nữa, đây là manh mối rõ ràng nhất trước mắt. Để tránh đả thảo kinh xà, Bao đại nhân bảo ta cùng Triển Chiêu tới ngầm hỏi thăm, điều tra một phen, xem trong Hạnh Hoa
Lâu kia cất giấu bí mật gì."
Nghe đến đó, Hiểu Vân nở nụ cười.
"Bao đại nhân bảo hai người các ngươi đi thăm dò, nếu tra được cái gì mới là lạ!"
Bạch Ngọc Đường đen mặt, lườm Hiểu Vân: “Lời này của ngươi có ý gì?"
Hiểu Vân lắc đầu, "Ngũ Ca cùng Triển đại nhân, danh tiếng ở kinh thành không nhỏ. Có ai không biết hai người là “bộ khoái” của phủ Khai Phong”. Đi
như vậy, không khỏi quá rêu rao, bí mật kia các ngươi chưa tới cửa đã bỏ chạy mất."
"Việc này không cần ngươi nói, ta cũng biết. Tất
nhiên phải cải trang mà đi." Bạch Ngọc Đường tất nhiên đáp, sau đó nhìn
Hiểu Vân, tròng mắt đảo quanh, một kế sách xuất hiện trong đầu.
"Vân nha đầu, ngươi thong thả nghe ta nói này."
Hiểu Vân thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thần bí, liền đưa tai tới.
Bạch Ngọc Đường nói nhỏ vào tai Hiểu Vân một hồi, Hiểu Vân càng nghe càng hưng phấn, hô lên một tiếng: “Hay!”
Bạch Ngọc Đường vốn chỉ định đùa giỡn với Hiểu Vân một phen, không ngờ nàng
không nói hai lời lập tức đồng ý, còn mang vẻ mặt chờ mong, khiến hắn
bắt đầu có chút hối hận.
"Chúng ta mau chuẩn bị một chút đi.” Nói xong, Hiểu Vân vội vàng đẩy đồ sang một bên: “Chỗ này để Thúy nhi tới dọn."
"Chuyện này..." Bạch Ngọc Đường có chút khó xử.
"Ngươi vừa mới nói, không được chơi xấu!" Hiểu Vân đánh gãy ý niệm rút lui của hắn trong đầu.
"Được được được.” Bạch Ngọc Đường đành kiên trì gật đầu. Nhưng mà trong lòng
nghĩ thầm, chuyện này trăm ngàn không thể để cho người khác biết.
-0-
Đêm hôm đó, nhiệt độ không khí rất thấp.
Tục ngữ nói, tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh. Mấy hôm trước tuyết
tan, đọng lại một tầng rất dày trên mái nhà, hôm nay thời tiết mới quang đãng được không lâu, tuyết xốp vẫn chưa tan hết, một nửa đã kết thành
băng, lúc này càng thêm khó tan. Số tuyết đã vất vả tan hết hóa thành
nước, chậm rãi rỏ xuống mái hiên, kết thành từng cây băng lớn, xếp thành từng lớp từng lớp, lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt, thật ra lại có vài
phần tư vị.
Sau khi thắp đèn, phần lớn các gian hàng đều đã đóng
cửa, quán xá trên đường đã sớm cất biển hiệu. Bởi vì trời giá rét, phố
phường cũng mất đi vẻ phồn hoa, chỉ còn thưa thớt vài tiểu điếm cùng
khách sạn còn mở cửa, nhưng trước cửa cũng vắng lặng có thể giăng lưới
bắt chim, lạnh lẽo vắng vẻ.
Đêm đông rét lạnh như vậy, chỉ sợ
không có bao nhiêu người muốn ra ngoài chịu rét. Nhưng vẫn có một chỗ
đông như trẩy hội, tiếng người ồn ào. Đó là chốn yên hoa. Phải biết
rằng, nữ nhân, lực dụ hoặc đối với nam nhân, không phân biệt mùa.
Trong kinh thành những nơi có thanh lâu tụ tập, phân biệt phía tây có ngõ Kê
Nhân, phía bắc có Tà Nhai, phía Tây có phố Phan Lâu cùng đường Chu Tước. Mà Hạnh Hoa Lâu, nằm trong ngõ Thu Thủy đường Chu Tước phía tây.
Đứng ở đầu ngõ, ngẩng đầu trên cao là biển tên, hai hàng đèn lồng đỏ cao
cao, biển tên màu đỏ ghi ba chữ vàng "ngõ Thu thủy". Xa xa nghe loáng
thoáng không ngừng truyền đến tiếng ca múa cùng tiếng trai gái trêu đùa.
"Tên này thật tao nhã lịch sự. Nhưng âm thanh vọng ra lại chẳng hề tao nhã chút nào."
Người nói là một tiểu công tử tuấn tú, dáng người mảnh mai, thoạt nhìn chưa
quá mười bốn mười lăm tuổi, mặc một thân áo tím sẫm, khiến làn da đã
trắng càng thêm trắng. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết là một cô nương, chính là Hiểu Vân đang nữ phẫn nam trang.
Lúc này, một nam tử râu ria xồm xoàm ở bên cạnh cười trả lời.
"Chốn yên hoa này, ngươi còn muốn nghe được âm thanh gì, thi cừ ca phú, hay là ngâm thơ đối vịnh?"
Nói xong, rảo bước đi trước. Nghe giọng điệu này, không cần phải nói cũng
biết chính là Bạch Ngọc Đường. Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Bạch
Ngọc Đường mới mang theo một cô nương nghênh ngang đi vào kỹ viện. Có
điều trên mặt đeo râu, thành công giấu đi mặt thật, khiến người ta không thể nhận ra tướng mạo của hắn.
Hiểu Vân vội đi theo, “Tóm lại là có người thích nghe thi xướng, phong hoa tuyết nguyệt mới đúng!” Trong
phim không phải đều diễn như vậy sao? Đám hoa khôi không phải không chỉ
xinh đẹp, còn cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông sao? Lý Sư Sư
chẳng hạn, hay Tô Tiểu Tiểu ấy, người nào không giỏi ca múa, tinh thông
thi từ chứ.
"Đây là thanh lâu trong tưởng tượng của ngươi?” Bạch Ngọc Đường nhướn mi nhìn Hiểu Vân hỏi, trong giọng nói rõ ràng có ý cười.
"Ta chưa đi bao giờ, làm sao biết!” Hiểu Vân lườm hắn. Ngươi muốn cười thì cười đi, nhịn như thế không thấy khổ à.
"Được rồi, tối nay ra sẽ cho ngươi mở mang kiến thức!” Nói xong, còn ái muội nháy mắt với nàng.
Hiểu Vân quay mặt đi, không thèm nhìn vẻ mặt đáng ghét của hắn, lúc quay
đầu, bị mùi son phấn ập tới thiếu chút làm nghẹn, ngay sau đó, tầm mắt
một mảnh trắng bóng, thịt thà không ngừng nhảy lên, nhìn kỹ mới nhận ra
là bộ ngực cao ngất của một nữ nhân.
Hiểu Vân lảo đảo lui bước,
chỉ thấy một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, xem như có chút tư sắc đứng
trước mặt, liếc mắt đưa tình. Thì ra là một kỹ nữ. Hiểu Vân bừng tỉnh
đại ngộ, có điều, nhìn ngực nàng ta mà líu lưỡi, sao có thể lớn như vậy, hơn nữa, vậy, vậy, vậy… nàng ta không sợ lạnh sao?
"Ôi, hai vị
gia, đang đi dạo tìm kỹ viện sao, nào nào nào, mau vào trong nào!” Lúc
này, một người đẹp hết thời mập mạp, trên đầu cài hoa hồng, mặt trát
phấn dày như tường, mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, không biết từ chỗ nào nhảy
ra, nhìn qua đã biết là một tú bà, vung tay một cái, mùi hương trên khăn tay làm người ta không thở nổi, âm thanh như chuông vang nói chuyện
cùng bọn họ, tay kia không nhàn rỗi, tóm lấy tay Hiểu Vân. Hiểu Vân
nhanh tay lẹ mắt, vội thoái lui mấy bước, trốn ra sau lưng Bạch Ngọc
Đường, mới tránh được trảo thủ của tú bà.
Tú bà nhìn bàn tay của
mình chưng hửng giữa không trung, ngây ra một lúc, rất nhanh thu tay che miệng cười ái muội: “Ai ôi, tiểu công tử lại còn thẹn thùng!"
Tú bà này sao không nhìn ra Hiểu Vân là một cô nương chứ, có điều thấy
quần áo trên người hai bọn họ đều từ vật liệu đắt tiền may ra, chỉ cần
là người có tiền, bà ta mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần chịu chi tiền là
vào được.
Khuôn mặt béo tốt kia rung lên rung lên, Hiểu Vân lo
lắng bà ta còn cười như vậy, lớp phấn trên mặt sẽ rơi xuống mất. Lại
ngẩng đầu nhìn thanh lâu này, trên tấm biển viết "Nghênh xuân các", tên
thoạt nghe không tệ lắm, nhưng cửa có chút nhỏ, mặt tiền trang trí cũng
bình thường, trước cửa cũng chỉ để hai kỹ nữ tư sắc tầm thường đón
khách, khách nhân thưa thớt, so với mấy kỹ viên bên cạnh trang hoàng xa
hoa, khách nhân qua lại như mắc cửi, khó tránh có phần lạnh lẽo tiêu
điều, khó trách kiếm khách đều kéo tới mấy chỗ trên đường lớn. Quan
trọng nhất là, nơi này không phải mục đích của bọn họ.
Bạch Ngọc Đường cười hì hì chỉ chỉ đầu một ngõ nhỏ khác: “Chúng ta tới chỗ đó!"
Nói xong, vòng tay chụp qua bả vai nàng: “Ma ma, chúng ta ngày mai sẽ tới.” Hiểu Vân cứ vậy bị Bạch Ngọc Đường lôi đi.
Tú bà nhìn hai người rời đi, vẻ mặt không cam lòng, bạc sắp đến tay còn
bay mất, giận hờn giẫm chân, vừa cằn nhằn nói gì đó, vừa lắc lắc cái
mông béo phì trở lại Nghênh xuân các.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT