Thư phòng truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Bao đại
nhân. Bao đại nhân luôn trầm vững như Thái Sơn, vậy mà có phản ứng kịch
liệt như vậy, thật quá hiếm thấy. Có điều cũng khó trách, hôm nay Đại Lý tự thẩm tra án của Địch Thanh. Hà Liệt là chủ thẩm, Bàng Cát cùng Vương thừa tướng hỗ trợ. Nhưng mà Hà Liệt đau con mất, lại gặp oan hồn con
gái hiện lên kêu oan, tin tưởng vững chắc Địch Thanh chính là hung thủ
sát hại con gái mình, không hề cho Địch Thanh giải thích, lập tức định
tội. Hơn nữa Bàng Cát vốn đã nghi ngờ Địch Thanh, còn ở một bên giúp đỡ. Một mình Vương thừa tướng không tranh luận nổi với hai người. Địch
Thanh trên công đường hết đường chối cãi, bị Hà Liệt miễn cưỡng định án, phán tử tội. Đợi Hoàng thượng ngự phê xong sẽ đưa lên đoạn đầu đài.
Nghe được tin tức này, Bao đại nhân sao có thể không kinh hãi?
"Đại nhân, hiện đã định tội xong, làm thế nào bây giờ?"
Địch Thanh là trụ cột quốc gia, sao có thể bị giết oan uổng như vậy? Hoàng
Thượng thật sự sẽ phê án tử sao? Vậy chẳng phải làm người thân đau đớn,
kẻ thù sung sướng, trúng phải gian kế của Tây Hạ sao? Nếu biên quan mất
đi Địch Thanh, dân chúng của Biên cảnh không biết sẽ chịu thêm bao nhiêu đau khổ, mấy vạn dặm biên cương, không biết sẽ phải thối lui đến nơi
nào.
Mọi người đều lo lắng không thôi, nhìn Bao đại nhân chờ ông quyết định.
Bao đại nhân cầm văn thư trong tay, chậm rãi ngồi xuống. Hai mắt híp lại,
yên lặng hồi lâu. Một lát sau mới ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Chúng ta không thể làm loạn trận tuyến. Cho dù Thánh thượng ngự phê, cũng còn ba ngày nữa mới tới ngày trảm quyết. Chỉ cần chúng ta trong ba ngày này có thể điều tra rõ chân tướng sự thật là có thể cứu Địch nguyên soái.
Bằng không..."
Lời của Bao đại nhân còn chưa dứt, mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà gật đầu.
"Thuộc hạ sẽ dốc sức tìm ra hung phạm, vì Địch nguyên soái rửa sạch oan tình, trả lại trong sạch cho ngài ấy."
Bao đại nhân nghiêm mặt, gật đầu nói.
"Tốt! Tính mạng của Địch nguyên soái, an bình của biên cảnh giang sơn Đại
Tống, đều trong tay chúng ta. Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ, Bạch hộ
vệ, chúng ta chỉ cho phép thành công, không thể thất bại!"
"Vâng, đại nhân!" Ba người cùng kêu lên đáp.
Trong thời kỳ mấu chốt này, Triển Chiêu thật sự không có bao nhiêu thời gian
nghĩ tới việc tư. Nhưng từ sau khi cha con Mạnh Nhược Hư vào Khai Phong
phủ, hắn tổng cộng mới gặp sư phụ hắn được hai lần, hơn nữa mỗi lần đều
vội vàng, không nói được chuyện gì. Điều này khiến Triển Chiêu vô cùng
hổ thẹn.
Từ lúc Triển Chiêu lên mười đã đi theo Mạnh Nhược Hư
luyện võ. Dưới gối Mạnh Nhược Hư không có con trai, chỉ có một đứa con
gái là Mạnh Xuân Ny, thu nhận chỉ có hai đồ đệ, thứ nhất là Lôi Ngân Hà, thứ hai chính là Triển Chiêu. Lôi Ngân Hà năm ngoái gây rối cho Mạnh
Xuân Ny, bị Mạnh Nhược Hư trục xuất khỏi sư môn, Triển Chiêu trở thành
đồ đệ duy nhất của Mạnh Nhược Hư.
Mạnh Nhược Hư đối xử với Triển
Chiêu như cha con, không chỉ dốc lòng truyền thụ cả đời võ học, còn đem
bảo kiếm Cự Khuyết quý giá tặng cho hắn. Mạnh Nhược Hư đối với Triển
Chiêu, có thể nói là ơn trọng như núi. Triển Chiêu đối với Mạnh Nhược Hư cũng vô cùng kính trọng, tôn sung như cha. Lúc Triển Chiêu còn là Nam
hiệp, hắn vẫn hường xuyên trở về Lỗ Nam thăm cha con bọn họ. Nhưng từ
lúc dấn thân vào công môn, vẫn luôn vị công vụ quấn thân, không dứt ra
được, không thể tới thăm bọn họ nữa. Thoáng một cái, đã bốn năm trôi
qua.
Lần này, nếu không phải Mạnh Nhược Hư cùng Mạnh Xuân Ny hai
người tới kinh thành, Triển Chiêu chỉ sợ đã mất mạng. Nếu không phải
Mạnh Nhược Hư lấy sáu mươi năm công lực...
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu thấy xấu hổ không thôi.
"Sư phụ!"
Vào cửa, Triển Chiêu quỳ xuống trước Mạnh Nhược Hư. Mạnh Nhược Hư đang ngồi bên bàn uống trà, thấy Triển Chiêu không nói hai lời hành đại lễ, vội
bước lên trước kéo tay Triển Chiêu, đỡ hắn đứng lên.
"Chiêu nhi, ngươi làm cái gì vậy, nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, ngươi mau đứng lên!"
"Không, sư phụ." Triển Chiêu lắc đầu, kiên định quỳ, ngẩng đầu nhìn mạnh nhược hư nói:
"Sư phụ như cha, Triển Chiêu tất nhiên phải quỳ. Triển Chiêu hổ thẹn, những năm gần đây không thể hiếu kính người, lần này còn liên lụy người mất
đi công lực suốt đời. Triển Chiêu bất hiếu, sư phụ, xin nhận của Triển
Chiêu một lạy!” Dứt lời liền cúi đầu.
"Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với sư phụ như vậy. Sư phụ đã là tấm gỗ mục, giữ lại công lực làm gì? Cũng không thể đem theo xuống mồ, cho ngươi là đúng lúc. Ngươi tuổi còn trẻ, trường kiếm hộ thanh thiên, giúp Bao đại
nhân giương cao chính nghĩa, tạo phúc cho dân chúng thiên hạ. Công lực
này của vi sư là dùng đúng chỗ!"
"Sư phụ..." Nghe lời này của
Mạnh Nhược Hư, Triển Chiêu cảm động, thấy Mạnh Nhược Hư đã mấy ngày tóc
càng bạc thêm, trong mắt ẩm ướt.
"Được rồi, lạy cũng đã lạy, mau đứng lên đi!"
Mạnh Nhược Hư vỗ vai Triển Chiêu. Triển Chiêu lúc này mới đứng lên, đỡ Mạnh Nhược Hư ngồi xuống rồi, mới ngồi xuống đối diện.
"Sư phụ, Triển Chiêu mấy ngày qua thật sự là bề bộn công việc, bởi vậy
không thể làm bạn bên cạnh sư phụ, xin sư phụ tha thứ.” Nói xong, Triển
Chiêu chắp tay tạ lỗi với Mạnh Nhược Hư.
Mạnh Nhược Hư khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.
"Ta biết, chuyện của Địch nguyên soái vi sư cũng có nghe. Chiêu nhi vì
chuyện đó mà bận rộn, vi sư tất nhiên hiểu. Vi sư qua mấy ngày nữa sẽ về Lỗ Nam, nhưng mà, có chuyện nhất định phải nói với ngươi, nên mới bảo
Xuân Ny gọi ngươi tới một chuyến."
"Đúng rồi, sư muội đâu?" Triển Chiêu sau khi vào không thấy Mạnh Xuân Ny, vẫn luôn tò mò, sao nàng
không ở bên cạnh Mạnh Nhược Hư.
Mạnh Nhược Hư cười hai tiếng nói: “Việc này khó nói trước mặt Xuân Ny, nha đầu kia da mặt mỏng."
"Ồ? Có chuyện gì không thể nói trước mặt sư muội?” Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mạnh Nhược Hư.
Mạnh Nhược Hư vỗ về chòm râu, cười rất thoải mái: “Chiêu nhi, ngươi cảm thấy Xuân Ny thế nào?"
"..." Triển Chiêu nhìn Mạnh Nhược Hư, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng: “Sư phụ vì sao lại hỏi như vậy?"
Mạnh Nhược Hư giả như bất mãn liếc nhìn Triển Chiêu một cái: “Hỏi thì ngươi trả lời, thắc mắc nhiều như vậy làm gì?"
Triển Chiêu thở dài một hơi, nói: "Sư muội thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, là một cô nương khiến người ta yêu thích."
"Ha ha ha..." Mạnh Nhược Hư nghe Triển Chiêu nói vậy, thoải mái cười lớn.
"Tốt tốt tốt, nếu Chiêu nhi cũng nói Xuân Ny khiến người ta yêu thích, vậy
đúng lúc, sư phụ làm chủ, gả Xuân Ny cho ngươi làm vợ. Sư huynh muội các ngươi kết thành chim liền cành, vi sư coi như hoàn thành một tâm
nguyện."
Mạnh Nhược Hư vừa vuốt râu vừa nhìn Triển Chiêu nói, vẻ
mặt đều là ý cười, thật sự là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa
lòng.
Triển Chiêu nghe được một câu này, giống như ngũ lôi oanh
đỉnh, nháy mắt mặt chuyển xanh, ngây người ở đó, không dám tin nhìn Mạnh Nhược Hư.
Mạnh Nhược Hư thấy biểu hiện của hắn, có chút giận hỏi: “Ngươi đây là làm sao, thế nào, không đồng ý?"
"Sư phụ..." Triển Chiêu nhìn Mạnh Nhược Hư, muốn nói lại thôi.
"Chiêu nhi!" Mạnh Nhược Hư thấy biểu hiện của hắn không đúng, liền trầm mặt
xuống: “Vừa không không phải ngươi nói Xuân Ny khiến người ta thích sao? Ngươi..."
Triển Chiêu nhanh cau mày, tâm trạng ngổn ngang, trường bào vén lên, hai đầu gối quỳ xuống.
"Ngươi... Ngươi thật sự không muốn?” Mạnh Nhược Hư hai mắt trợn lên, trừng mắt
nhìn Triển Chiêu thẳng tắp quỳ gối trước mặt, run giọng hỏi.
"Triển
Chiêu cả đời cũng không hư ngôn giả ý, lại càng không dám lừa gạt sư
phụ! Triển Chiêu không thể cưới sư muội làm vợ." Triển Chiêu nhìn Mạnh
Nhược Hư, trong mắt có áy náy cùng tự trách, lại có cả sự kiên định cự
tuyệt.
Mạnh Nhược Hư mạnh đứng lên, ghế phịch một tiếng bị đá đổ.
"Vì cái gì, Xuân Ny của chúng ta có điểm nào không xứng với ngươi, có điểm
nào không tốt, ngươi nói xem?” Bị cự hôn chính mặt, nét mặt già nua của
Mạnh Nhược Hư không nhịn được, kích động đòi Triển Chiêu lý do.
"Không, sư phụ. Không phải sư muội không xứng với Triển Chiêu, mà là Triển
Chiêu không xứng với sư muội." Triển Chiêu vội giải thích.
"Triển hộ vệ không cần chê cười Xuân Ny như vậy!"
Hai người quay đầu, mới phát hiện Xuân Ny không biết khi nào đã đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt khó xử cùng xấu hổ.
"Sư muội..." Triển Chiêu nhìn nàng, cắn răng nói, "Triển Chiêu từ lúc đi
theo Bao đại nhân tới giờ, giống như đem treo đầu người trước quan môn,
Triển Chiêu không muốn liên lụy người khác!"
Mạnh Nhược Hư cảm
thấy đây là lý do thoái thác của Triển Chiêu, nhưng không muốn hỏi rõ
ràng: “Chiêu nhi, ngươi đừng thoái thác. Xuân Ny là cô nương tốt! May
mắn nó có tập võ, ta cũng bắt nó học nữ hồng vì muốn làm hiền thê lương
mẫu."
Sư phụ, Triển Chiêu đã có người chọn làm thê tử. Triển
Chiêu ngủ cùng nàng một đêm, Triển Chiêu không thể bỏ mặc nàng không để
ý. Trong lòng Triển Chiêu nghĩ vậy, nhưng hắn cùng Hiểu Vân tạm thời
không có hôn ước, hắn không thể tùy tiện nói ra chuyện này, càng không
thể nói với Mạnh Nhược Hư chuyện đêm đó, làm hỏng thanh danh của Hiểu
Vân.
Triển Chiêu khẽ cắn môi, cúi người dập đầu: "Ân nghĩa của sư phụ, tình cảm của sư muội, Triển Chiêu chỉ có thể để kiếp sau báo đáp!"
"Triển Chiêu, sư phụ luôn không cầu xin ai, hôm nay… hôm nay…” Ngón tay Mạnh
Nhược Hư chỉ vào Triển Chiêu không ngừng run lên, Xuân Ny ở bên cạnh,
khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, vội chạy tới giữ chặt tay cha
nàng, nức nở nói:
"Cha... Cha! Không cần cầu người ta, nữ nhi xin cha, không cần cầu người ta."
"Sư phụ, Triển Chiêu có tội!" Triển Chiêu vẫn quỳ như trước.
"Cha, người ta đã nói rất rõ ràng, chúng ta đi thôi, cha!"
Những lời này của Triển Chiêu hoàn toàn đánh nát mộng của Mạnh Xuân Ny, ngay
cả một chút ảo tưởng cũng không giữ lại. Mạnh Xuân Ny kéo tay Mạnh Nhược Hư, sắp khóc tới nơi. Lời của Triển Chiêu nói cho dù là thoái thác,
nhưng cũng có thể hiểu được, nàng còn có thể hy vọng gì? Nàng sao lại
không biết, sao lại không nhìn ra, nàng vẫn nghĩ tới sư huynh mình,
nhưng trong lòng người ta có người khác, không có vị trí của nàng. Nàng
làm sao khổ sở mà ở lại, chọc người ta ghét, chọc người ta khó chịu, làm mình bi thương?
Triển Chiêu vừa nghe Xuân Ny nói muốn đi, vội
vàng đứng dậy giữ chặt v ạ t áo Mạnh Nhược Hư, "Sư phụ, thân thể người
chưa khỏi hẳn, vẫn nên ở lại nghỉ ngơi vài ngày đã."
Mạnh Nhược Hư vừa tức lại bất đắc dĩ, "Ta làm gì còn mặt mũi ở lại Khai Phong phủ. Nha đầu, chúng ta đi."
Triển Chiêu thấy không giữ được bọn họ, đành không giữ nữa: “Sư phụ, nếu người nhất định phải đi, để Triển Chiêu đưa người đi."
Mạnh Nhược Hư nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng, ông thật sự dạy được một đồ đệ tốt mà! Lắc đầu xoay người sang chỗ khác.
Mà Xuân Ny giờ phút này đau thấu tim, đang nổi nóng, quyết tuyệt nói: “Không cần, cha, chúng ta tự đi.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành phải nhìn bọn họ cầm hành lý bỏ đi.
Giữa trời trắng như tuyết, hai bóng dáng dần dần biến mất, chỉ để lại hai
hàng dấu chân thật dài, nông sâu không giống nhau. Triển Chiêu đột nhiên thấy trước mắt một mảnh mông lung, một giọt nước rơi trên mặt đất, nháy mắt biến mất.
Sư phụ, Xuân Ny, thật xin lỗi!
"Chào Mạnh lão tiên sinh, Mạnh cô nương!"
Hiểu Vân đang bưng cơm chiều định đưa tới chỗ bọn họ, còn chưa tới Tây sương đã gặp Mạnh Nhược Hư cùng Mạnh Xuân Ny. Thấy bọc hành lý trên lưng bọn
họ, không khỏi sửng sốt.
"Mạnh lão tiên sinh, Mạnh cô nương, các người đây là..." Đang êm đẹp lại muốn đi đâu?
Mạnh Nhược Hư thấy Hiểu Vân, liền giấu đi vẻ mặt vừa rồi, khách khí cảm tạ
Hiểu Vân: “Công Tôn cô nương, chúng ta phải trở về. Đã nhiều ngày làm
phiền cô nương chiếu cố."
"Nhưng mà..." Hiểu Vân nhìn trời, lại
nhìn bọn họ. Thấy mắt Mạnh Xuân Ny hồng hồng, xem ra vừa khóc, chẳng lẽ
cãi nhau với Triển Chiêu? Lúc chiều không phải còn đang tốt sao?
"Trời sắp tối rồi, Mạnh lão tiên sinh vì sao lại vội vàng như vậy, không bằng ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai đi cũng không vội mà.” Đến lúc này còn có thể đi đâu.
Mạnh Xuân Ny nhìn chằm chằm Hiểu Vân, hừ một tiếng.
"Không cần ngươi quan tâm!"
"Xuân Ny!" Mạnh Nhược Hư nghĩ con gái mình tâm trạng không tốt, giận chó đánh mèo, liền kéo tay ý bảo nàng đừng thất lễ.
"Làm phiền Công Tôn cô nương lo lắng, chúng ta có việc gấp, không thể ở lại. Xin chuyển lời với Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh một tiếng, đa
tạ đã chiếu cố mấy ngày qua."
Hiểu Vân thấy bọn họ đã quyết ý ra đi, liền không giữ nữa: “Được, vậy hai người lên đường bình an."
Mạnh Nhược Hư kéo tay Mạnh Xuân Ny, Mạnh Xuân Ny lại liếc mắt nhìn Hiểu Vân
một cái, rồi theo Mạnh Nhược Hư đi. Hiểu Vân đang định bưng đồ ăn trở
lại phòng bếp, không ngờ Mạnh Xuân Ny lại trở lại.
"Mạnh cô nương?"
Hiểu Vân nghi hoặc nhìn Mạnh Xuân Ny đã đi rồi còn quay lại, cảm thấy cả
người không thoải mái. Sao lại có cảm giác Mạnh Xuân Ny hình như có thâm thù đại hận với nàng, ánh mắt kia khiến nàng cả người không được tự
nhiên, nàng không có trộm đồ của nàng ấy mà.
Mạnh Xuân Ny yên
lặng nhìn Hiểu Vân một hồi lâu. Nàng thật sự nghĩ không ra, người trước
mặt so với nàng tuổi nhỏ hơn, dáng người kém nàng, ngoại trừ ánh mắt đặc biệt sáng, diện mạo cũng không phải quốc sắc thiên hương chim sa cá
lặn, sao có thể nhận được sự ưu ái của sư huynh? Sư huynh lại vì nàng ta quyết tuyệt từ chối nàng! Ngay cả cha nàng cầu hắn cũng không chịu.
"Công Tôn cô nương, ngươi không biết võ công hả?"
"..." Hiểu Vân không rõ chuyện gì, có điều vẫn gật đầu: “Đúng.”
"Công Tôn cô nương biết thêu hoa, may áo không?"
Ngươi điều tra hộ khẩu sao? Hiểu Vân tuy rằng trong lòng cảm thấy khó chịu, có điều vẫn nhẫn nại trả lời: “Không biết."
Mạnh Xuân Ny thở phào một hơi, nửa như giận dỗi nói.
"Công Tôn cô nương, ngươi cái gì cũng biết, ngươi căn bản không xứng với sư
huynh ta! Ngươi không phải nữ nhân có thể đứng bên cạnh sư huynh, nếu
ngươi ở bên cạnh sư huynh, sẽ trở thành gánh nặng của huynh ấy, là trói
buộc của huynh ấy. Các ngươi sẽ không hạnh phúc!"
Nói xong, Mạnh Xuân Ny dứt khoát xoay người bỏ đi.
Hiểu Vân ngây người đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới kịp phản ứng.
Hóa ra nàng ta bị Triển Chiêu từ chối, lại trút giận lên người nàng, có
người nguyền rủa người ta như vậy sao? Có võ công thì giỏi lắm à, chẳng
lẽ không cần ăn cơm không cần ngủ? Không có võ công thì sao, không có
thì không ăn cơm không ngủ không kết hôn không sống được chắc!
KAO!
Hiểu Vân nhìn đống đồ ăn trên tay buột miệng thốt ra một từ thô lỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT