Đường Thực liếc mắt nhìn Chu Cương một cái, người này rất giả tạo, vẻ
mặt của hắn khiến người ta không nhìn ra đâu là thật đâu là giả. Lúc
này, Đường Phúc đã mang theo đèn lồng đi vào trong nhà trước, Đường Thực đi bên cạnh Đường Phúc, Đinh Nguyệt Hoa muốn đi theo sau, lại bị Đường
Thực ngăn lại: “Đinh cô nương không phải người trong quan phủ, không
tiện ra vào nơi bị quan phủ niêm phong, hãy chờ ở đây.” Nói xong, Đường
Thực còn cố ý nhìn Chu Cương một cái. Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy hiểu được hắn dặn nàng coi chừng Chu Cương, liền gật đầu lui ra ngoài.
Lát sau, hai người Đường Thực từ trong nhà đi ra. Đinh Nguyệt Hoa cùng Từ
Khiêm đều chờ mong nhìn hắn, nhưng hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đường đại nhân có tra ra gì không?” Chu Cương tiến lên hỏi.
Đường Thực nhìn hắn, lắc đầu thất vọng đáp: "Trong nhà trống không, xem ra bản quan nhận được tin báo sai lầm."
Chu Cương cười trả lời: “Vậy thì tốt, nếu trong nhà này có giấu đồ gì bất hợp pháp, ty chức chỉ sợ không thể gánh nổi!"
Đinh Nguyệt Hoa khẽ hừ một tiếng, cười nhạt với lời Chu Cương nói. Còn Từ
Khiêm vẻ mặt không dám tin nhìn Đường Thực, lại nhìn Chu Cương, vẻ mặt
nghi hoặc: “Chuyện này…” Đường Thực lắc đầu, ý bảo Từ Khiêm đừng nói gì, sau khi cáo từ Chu Cương, bốn người vội vàng rời đi.
"Đường đại
nhân, ta thật sự nhìn thấy bọn họ chuyển lương thực vào trong đó, nhưng
sao…” Từ Khiêm nghĩ không ra, ban ngày còn nhìn thấy, vì sao đến tối lại không thấy nữa?
"Chuyện này còn phải nói sao, chắc chắn là bị
bọn họ mang đi trước rồi." Đinh Nguyệt Hoa giận dữ nói: "Ông xem bọn
chúng tới đúng lúc không, chúng ta chân trước mới đến, bọn chúng sau
lưng đã tới, giống như đối với hành tung của chúng ta rõ như lòng bàn
tay. Chu Cương kia, bên ngoài tỏ vẻ khó xử, kỳ thật trong lòng từ sớm đã chờ xem chúng ta đẹp mặt rồi. Hừ! Lão hồ ly, hại chúng ta một chuyến
tay không."
Đường Thực lắc đầu cười: “Vậy cũng chưa chắc.” Nói xong, mở lòng bàn tay, “Các ngươi xem này."
"Kê?"
"Làm sao có được?"
"Tìm được trên mặt đất trong nhà, cái này chứng minh quả thật lương thực đã
từng được đặt trong ngôi nhà đó, nhưng mà lập tức đã bị chuyển đi rồi.”
Đường Thực thu hồi hạt kê, giải thích.
"Vậy vì sao vừa rồi ngài
không nói, hỏi Chu Cương kia một chút, hạt kê này làm sao ở đó, xem hắn
nói thế nào!” Đinh Nguyệt Hoa tính tình nóng vội, không nghĩ đến Chu
Cương có thể tìm ra đủ mọi lý do để thoái thác.
"Đinh cô nương,
chỉ dựa vào hạt kê này, không chứng minh được cái gì.” Đường Thực lắc
đầu, “Có điều… chỉ cần số lương thực này tồn tại, bọn chúng nhất định
phải tìm chỗ chứa. Chúng ta tiếp tục tìm kiếm, không sợ không tìm thấy."
"Ừ... Điều này cũng đúng." Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Lời này của Đường đại nhân có lý, lão phu cùng các quan viên về hưu sẽ tiếp tục điều tra, có tin tức sẽ lập tức báo cho Đường đại nhân."
"Từ đại nhân, Trình Nguyên rõ ràng biết việc làm của các ngài, mới có thể
trước khi chúng ta tới đem lương thực chuyển đi hết. Mục tiêu của ngài
đã bại lộ, không thể tiếp tục điều tra, hơn nữa, chỉ sợ Trình Nguyên sẽ
gây bất lợi cho ngài, cho nên, việc này cứ để chúng ta xử lý là tốt
rồi.” Đường Thực nhìn Từ Khiêm, có chút lo lắng. Ông ta đã qua tuổi hoa
giáp, sau khi về hưu chỉ nên an hưởng tuổi già. Nhưng ông vẫn không quên quốc sự, quan tâm đến dân chúng, phần tình cảm sâu đậm này, thật sự
đáng quý. Nhưng mà, hắn không muốn vì chuyện tra án mà khiến một vị lão
nhân gia này gặp phải bất trắc.
"Từ mỗ không phải hạng người sợ chết, sợ gì Trình Nguyên hắn gây bất lợi cho ta.” Từ Khiêm nghe vậy vội bày tỏ.
"Từ đại nhân là người có đức độ, không sợ cường quyền, Đường Thực bội phục. Nhưng mà..." Đường Thực khó xử, không biết nói cái gì cho phải. Hắn lo
lắng là an nguy của ông ấy. Nhưng mà… Người lớn tuổi, luôn có chút ngoan cố, cứng đầu, nói cái gì cũng không nghe vào."Đường đại nhân, không cần lo lắng, lão phu không phải người bảo thủ, nghe không vào lời của đại
nhân, đại nhân xin yên tâm, hạ quan biết chừng mực, sẽ không làm lỡ đại
sự."
Đường Thực xấu hổ cười cười nghĩ: quả nhiên là có chút ngoan cố, trong lòng biết có khuyên nữa cũng vô ích đành thôi.
Trong bóng tối, có hai bóng đen chạy như bay trên con đường không một bóng
người, cuối cùng lặng yên không một tiếng động lẻn vào quan xá Đăng
Châu. Hai người một trước một sau cùng tiến vào một gian phòng, không
lâu sau, đèn trong phòng sáng lên.
Bạch Ngọc Đường vội vàng gỡ bỏ vải đen che mặt, lo lắng hỏi: “Nha đầu, ngươi không sao chứ?"
Hiểu Vân ngồi xuống ghế, bỏ miếng vải đen che mặt lên bàn, tay phải xoa xoa
cánh tay bị thương, sau đó chậm rãi lắc đầu tỏ ý vô sự. Bạch Ngọc Đường
lo lắng, kéo tay áo nàng, trên bàn tay kia đầy máu tươi đỏ sẫm. Lại nhìn kỹ cánh tay trái của nàng, nửa ống tay áo đã ướt. Bạch Ngọc Đường giận
tái mặt, không nói gì, cầm chủy thủ cắt ống tay áo nàng, bắt đầu xử lý
miệng vết thương. Hiểu Vân liếc mắt nhìn cánh tay trái của mình, hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy bên trên có một vết thương dài hơn một tấc, da
thịt bong tróc, không ngừng có máu tươi chảy ra, nhìn thật ghê người.
Hiểu Vân quay đầu không nhìn vết thương kia nữa, nói với Bạch Ngọc
Đường: “Ngũ ca, huynh nói người đó có lai lịch thế nào, công phu lợi hại như vậy."
Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, chỉ chăm chú rắc
thuốc lên miệng vết thương, rồi cầm vải sạch băng bó lại, lúc này mới
nói chuyện: “Mặc kệ hắn lai lịch thế nào, ngày sau ta tất sẽ đòi lại cho ngươi một đao này."
Hiểu Vân tất nhiên hiểu được tâm tư của hắn, trong lòng cũng rất cảm kích. Có điều… “Ngũ ca chớ tự trách, chỉ trách
ta không bằng người, lại không cẩn thận, nên mới bị thương, không liên
quan tới Ngũ ca."
Bạch Ngọc Đường đối với câu “không liên quan
tới Ngũ ca” rất căm tức, nhìn nàng thật sâu một cái, rồi phất tay áo
đứng dậy định bỏ đi. Hiểu Vân thấy hắn có chút tức giận, vội đứng dậy
giữ chặt tay áo hắn. "Ngũ Ca!"
Bạch Ngọc Đường đứng lại ở cửa,
nhưng vẫn không quay đầu. Hiểu Vân thở dài, tính tình Bạch Ngọc Đường
thật bướng bỉnh. “Ngũ ca chớ tức giận, huynh biết ta không có ý kia. Chỉ là không hy vọng Ngũ ca vì chuyện này mà tự trách thôi! Nếu không, ta
cảm thấy rất khó chịu."
Bạch Ngọc Đường tất nhiên biết nàng không có ý kia, nhưng mà trong lòng tự trách, trách mình vì sao rõ ràng ở
ngay bên cạnh, lại không thể bảo vệ nàng chu toàn, hắn đây là tức giận
với chính mình, nhưng hiện tại hắn ngay cả giận mình cũng không được
sao? Bạch Ngọc Đường quay người vỗ bả vai nàng. “Không sao, ngươi nghỉ
ngơi trước đi, có chuyện gì, ngày mai nói tiếp."
“Được." Hiểu Vân gật đầu, Bạch Ngọc Đường lúc này mới xoay người rời khỏi.
Bạch Ngọc Đường đi rồi, Hiểu Vân rửa mặt rồi nằm xuống giường. Tuy rằng đắp
thuốc xong, hiệu quả giảm đau cũng rõ ràng, nhưng vết thương trên cánh
tay trái vẫn hơi đau. Nhớ tới một đao kia, Hiểu Vân bây giờ vẫn còn có
chút sợ hãi. Đao của người kia, vừa nhanh vừa độc, nếu không phải Bạch
Ngọc Đường lấy đá đánh trật đao phong của hắn, cánh tay này của nàng,
chỉ sợ đã bị phế.
Lúc trước, nàng cùng Bạch Ngọc Đường nhân lúc
trời tối, đến dò xét phủ đệ của ông chủ tiền trang Tứ Hải Lý Khôn. Bởi
bọn họ đều cảm thấy, Lý Khôn người này rất đáng ngờ. Theo lý, cho dù hắn có tiền, cũng không thể lớn hơn quan, nhưng trong yến hội tẩy trần đêm
đó có thể thấy, Trình Nguyên ở trước mặt hắn kiêng kỵ ba phần. Nhưng mà
không nghĩ tới là, trong phủ của Lý Khôn lại ẩn dấu một cao thủ, lúc bọn họ vất vả tìm được thư phòng của Lý Khôn, đang định vào thì nhảy ra
ngăn cản bọn họ, đả thương Hiểu Vân.
Tuy rằng Hiểu Vân võ công
thường thường, nhưng có thể đả thương tới nàng khi có mặt Bạch Ngọc
Đường, có thể thấy võ công người kia rất cao, chỉ sợ tương đương với
Triển Chiêu. Lý Khôn là một thương nhân, vậy mà có cao thủ bảo vệ cho
hắn, có thể thấy hắn không đơn giản. Tuy rằng, bọn họ đi chuyến này
trắng tay trở về, nhưng không thể nghi ngờ, Lý Khôn rất đáng nghi.
Phú thương trong nhà tàng long ngọa hổ, ngay cả tri châu cũng kiêng kị ba
phần; tri châu trong triều có núi dựa, khiến dân chúng tức giận mà không dám nói gì; trên chợ có tiền giả lưu thông; nông dân vị bị ép vào đường cùng mà phải đi làm cướp. Nghĩ tới những chuyện xảy ra gầy đây, Hiểu
Vân không khỏi cảm khái: chuyện phiền phức ở Đăng Châu này, thật đúng là không ít. Nếu không có công việc bề bộn như vậy, Triển Chiêu cũng sẽ
thoải mái hơn nhiều, hai người bọn họ cũng không cần vất vả lắm mới gặp
nhau, lại rất nhanh phải tách ra.
Hôm nay gặp nhau, chẳng qua
ngắn ngủi chưa tới một ngày, nhưng mỗi chi tiết trải qua, nàng đều nhớ
rõ ràng. Nghi hoặc của Triển Chiêu lúc mới gặp nàng, khiếp sợ của hắn
khi nghe thấy giọng nói của nàng, chờ mong khi mình từng chút từng chút
cởi bỏ hóa trang, còn có niềm vui sướng khi cuối cùng xác nhận đúng là
nàng đã trở về. Hắn cẩn thận ôm nàng, giọng nói ôn nhu của hắn khi nói
chuyện, đôi mắt thâm tình của hắn khi nhìn nàng, nỗi bất an của hắn, còn có đôi môi nóng rực khiến người ta đau lòng.
Ngón tay, nhẹ nhàng xoa đôi môi của mình, giống như cảm giác được độ ấm của hắn, sức lực
của hắn. Nàng biết, nỗi khổ của hắn ba năm qua, nàng biết ba năm qua,
hắn cùng nàng đều không lúc nào không nhớ nhung đối phương, còn có bất
đắc dĩ cùng mong đợi xa vời của hắn, nàng đều biết. Cũng may, cuối cùng
đã gặp lại. Triển Chiêu, chúng ta gặp lại, sau này, ta sẽ không dễ dàng
rời khỏi huynh, sẽ không để huynh cô độc một mình, chịu đựng nỗi khổ chờ đợi không có hy vọng nữa.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên là
ánh mắt Triển Chiêu nhìn nàng không lay chuyển, là nụ cười dành cho
nàng. Dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, thỏa mãn như vậy… Hiểu Vân
nhịn không được nhếch khóe miệng nở nụ cười, Triển đại ca, gặp lại huynh thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT