"Ai ở đây gây sự?” Quan sai vừa vào cửa đã ồn ào quát lên. Đoạn Ngũ vội
ra đón, phút cuối cùng, còn không quên quay đầu lườm đám Bạch Ngọc Đường một cái, bộ dáng như các người sắp biết tay.
Đoạn Ngũ lại thì
thầm gì đó bên tai đầu lĩnh quan sai, người nọ mới xoay người lại, nhưng mà, khuôn mặt âm trầm, lúc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, lập tức đổi sắc,
khuôn mặt tươi cười nghênh đón bọn họ. Tốc độ đổi sắc mặt này, còn mau
hơn cả thời tiết thay đổi sau giờ ngọ mùa hè. Đinh Nguyệt Hoa nhìn mà
sửng sốt, nàng còn chưa thấy ai biến sắc mặt nhanh như vậy đâu.
Quan sai bước lên vài bước, cười ôm quyền thi lễ với Bạch Ngọc Đường: “Thì ra là Đường công tử, bạn tốt của Đường đai nhân."
"Đúng là Đường mỗ, có điều, chúng ta đã gặp nhau sao?” Bạch Ngọc Đường khẽ động cây quạt, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
"Tại hạ là bộ đầu châu nha, Chu Cương, đêm trước Trình đại nhân mở tiệc tẩy
trần đón Đường đại nhân ở Nghênh Tân Lâu, tại hạ từng gặp Đường công
tử." Chu Cương cười giải thích.
"Ồ. Là Chu bộ đầu à.” Bạch Ngọc
Đường vỗ vỗ cây quạt: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ông chủ đổ phường này
thua bạc muốn nợ, còn muốn đánh người, ngươi nói xem, nên làm gì bây
giờ?"
"Tự nhiên là để bọn họ đền tiền.” Chu Cương cười làm lành
nói, sau đó quay người hung hăng trừng mắt lườm Đoạn Ngũ, lạnh lùng nói: “Ngươi thiếu người ta bao nhiêu, còn không mau trả người ta đi!"
Đoạn Ngũ lúc này sắc mặt thật khó chịu nổi, giống như bị người ta quét một
lớp vôi, vừa trắng vừa cứng. Hắn vốn tưởng Chu Cương tới có thể giáo
huấn bọn họ một chút, cho bọn họ vào ăn cơm tù, thay bọn hắn hả cơn
giận, nhưng không ngờ Đường công tử này lại có bối cảnh. Bất đắc dĩ,
Đoạn Ngũ đành tâm không cam lòng không nguyện cho thủ hạ lấy ra một tờ
ngân phiếu, giao cho Đinh Nguyệt Hoa.
"Ngân phiếu một ngàn tám
trăm lượng, vị công tử này lấy đi.” Đinh Nguyệt Hoa dắc ý liếc mắt nhìn
Đoạn Ngũ, cười khanh khách nhận ngân phiếu vào tay, sau đó rút hai tấm
ngân phiếu tùy tiện vứt ra: “Hai tờ này, cầm trị thương cho bọn họ."
Đinh Nguyệt Hoa vừa nói vậy, trên mặt Đoạn Ngũ thoắt xanh thoắt trắng, trong đầu hắn tức giận, nhưng không thể phát tác, nghẹn trong lòng thật khó
chịu.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khẽ ôm quyền
cười nói: “Đa tạ Chu bộ đầu, vậy, chúng ta trước hết cáo từ! Tiểu Đinh,
chúng ta đi.” Đinh Nguyệt Hoa lên tiếng, hai người muốn rời sòng bạc.
Đợi hai người trở lại quan xá, Đường Thực cùng Hiểu Vân còn chưa trở về.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Ngọc Đường đi sòng bạc Ngân Câu, còn Hiểu Vân
cùng Đường Thực tới bái phỏng vị quan về hưu tên Từ Khiêm. Theo Bạch
Ngọc Đường điều tra, Từ Khiêm này, ban đầu làm quan cùng phụ thân của
Đường Thực. Ông ta là người ngay thẳng, dám nói thẳng can gián, đối với
hành vi của Trình Nguyên vô cùng bất mãn, khinh thường không muốn thông
đồng làm bậy với bọn họ, bởi vậy mới tỏ ra chán ghét Trình Nguyên ra mặt ở tiệc tẩy trần, chỉ cười nhạt xã giao với Bạch Ngọc Đường cùng Trình
Nguyên. Người như vậy, chính là người họ muốn tìm.
Bọn họ tới đây điều tra chân tướng sự thật, nhưng dù sao cũng không hiểu về tình huống ở nơi này, bọn họ cần một người hiểu biết, lại có thể cung cấp manh
mối. Do đó, tất nhiên là muốn tìm người địa phương có bất mãn với hành
vi của Trình Nguyên.
Vì tránh để Trình Nguyên biết, Đường Thực
cùng Hiểu Vân mang theo Đường Phúc, cố ý đi hơn nửa thành Đăng Châu, vào một tửu lâu, cải trang trong một gian phòng của tửu lâu, thay đổi bộ
dáng, rồi từ cửa sau tửu lâu ra ngoài, chỉ để lại Đường Phúc canh phòng.
Hai người ra khỏi tửu lâu, liền tới thẳng chỗ Từ Khiêm. Từ Khiêm lúc nhìn
thấy Đường Thực, không khỏi lắp bắp kinh hãi, rồi ngẩn người, một hồi
mới mời bọn họ vào phòng. Ông ta từng cùng phụ thân Đường Thực làm quan, đối với Đường Thực cũng có nghe tiếng. Nghe nói hắn từ nhỏ đã thông
minh lanh lợi, đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, văn tài trác tuyệt, ăn nói
khéo léo. Hai năm trước thi đậu tiến sĩ, bước vào con đường làm quan,
nhưng mà không biết hắn làm quan như thế nào, có giống như phụ thân hắn
hay không?
Từ Khiêm mời Đường Thực vào sảnh ngồi xuống, mời trà, rồi mới nói: “Không biết Đường đại nhân quang lâm hàn xá, có gì chỉ giáo?"
"Từ đại nhân nói quá lời, Từ đại nhân cùng gia phụ là đồng nghiệp, từng làm quan cùng gia phụ ở gián viện nhiều năm. Từ đại nhân là tiền bối của
vãn sinh, trước mặt tiền bối, vãn sinh sao dám nói hai chữ “chỉ giáo”?
Vãn sinh lần này tới, thứ nhất là bái phòng bạn cũ của gia phụ, khiến
người được an ui, thứ hai chính là..."
Từ Khiêm thấy hắn khéo
nói, khiêm tốn có lễ, liền có một chút hảo cảm: “Làm phiền Đường đại
nhân quan tâm. Lão phu cùng lệnh tôn cùng làm việc nhiều năm, tình nghĩa sâu sắc, chỉ đáng tiếc là lệnh tôn đi sớm.” Nhớ tới phụ thân Đường
Thực, Từ Khiêm không khỏi thở dài trong lòng. Phụ thân hắn là một vị
quan thanh chính liêm minh, cương trực công chính. Nhưng mà, sức khỏe
không tốt, mới bốn mươi đã qua đời, thật sự đáng tiếc.
"Đường đại nhân tới đây, nguyên nhân thứ hai là?"
"Chuyện thứ hai…” Đường Thực nhìn Từ Khiêm, tạm dừng một chút rồi mới nói: “Chuyện thứ hai, chính là vì Trình Nguyên."
"Trình Nguyên?" Từ Khiêm cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: thì ra, hắn cũng vì
truy tra chuyện của Trình Nguyên mà đến. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn
bất động thanh sắc giả ý hỏi: “Đường đại nhân đề cập tới Trình đại nhân, nguyên nhân vì sao?"
Đường Thực thấy vẻ mặt Từ Khiêm có vẻ thăm
dò cùng phòng bị, rất cẩn thận với hắn, đã hiểu rõ. Vì vậy đi thẳng vào
vấn đề nói ra chuyện hắn vâng mệnh tới truy tra chuyện thông phán các
đời đều chết ly kỳ, cùng với chuyện đêm qua vì tra án nên không thể
không hư tình giả ý giao tiếp với Trình Nguyên. “Đường Thực muốn tìm
chân tướng sự thật, nhưng đối với tình huống trước mắt không hiểu rõ
lắm, bởi vậy muốn chu toàn với Trình Nguyên, lấy được càng nhiều manh
mối càng tốt. Còn hôm nay tới bái phỏng Từ đại nhân, cũng là hy vọng có
thể từ chỗ Từ đại nhân biết được vài tin tức về chuyện này."
Từ
Khiêm nghe xong, kích động hai mắt rưng rưng. "Thì ra Đường đại nhân
phải chịu nhục, trách lão phu ánh mắt vụng về, không thể nhìn ra Đường
đại nhân dụng tâm lương khổ. Đường đại nhân, dân chúng Đăng Châu, phải
dựa vào ngài.” Nói xong quỳ xuống.
Đường Thực vội bước lên ngăn ông ta lại: “Từ đại nhân chớ như vậy, đại nhân làm vậy là muốn giết vãn sinh!"
"Từ đại nhân, Đường đại nhân, thời gian chúng ta không có nhiều, nói chính sự quan trọng hơn.” Hiểu Vân ở một bên thúc giục.
Từ Khiêm lúc này mới nói cho Đường Thực biết, kỳ thật ở Đăng Châu, chuyện
Trình Nguyên cùng Lý Khôn quan thương cấu kết ai ai cũng biết, nhưng mà, bất hạnh là không ai xử lý được bọn chúng! Rất nhiều quan viên về hưu
dưỡng lão ở Đăng Châu, đều sớm bất mãn với hành vi cấu kết quan thương
giữa Trình Nguyên và Lý Khôn, đều hy vọng triều đình có thể phái người
tới tra rõ. Có điều mỗi lần có thông phán tới, đều chết kỳ lạ.
Thông phán tiền nhiệm Lục Hân lúc còn sống, cũng muốn đem bọn họ ra trị tội
theo luật, còn tới tìm Từ Khiêm cùng các quan viên đã từ chức hỗ trợ,
bọn họ cũng đã giúp đỡ thu thập chứng cứ phạm tội của Trình Nguyên, Lý
Khôn, giao cho Lục Hân, muốn báo lên triều đình, xin triều đình trị tội. Có điều chưa kịp hồi báo triều đình, Lục Hân đã bị hại bỏ mình, hơn nữa chứng cứ thu thập được toàn bộ bị tiêu hủy.
"Đáng tiếc Lục đại
nhân khổ tâm một phen vì dân, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.” Từ Khiêm nói đến đây, không khỏi thổn thức thở dài.
Đường Thực nghe xong, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Từ đại nhân yên tâm, Đường Thực xin
thề, sẽ tìm ra chứng cứ, đưa bọn chúng ra xử tội! Tuyệt đối không để các thông phán tiền nhiệm chết oan uổng."
Từ Khiêm kích động gật
đầu: "Mọi chuyện đành phải nhờ vào Đường đại nhân! Có điều… Đường đại
nhân nhất định phải cẩn thận, bọn chúng thủ đoạn độc ác, bất kể chuyện
gì cũng có thể làm được."
Đường Thực mỉm cười, "Cám ơn Từ đại
nhân nhắc nhở, vãn sinh nhất định sẽ cẩn thận. Hơn nữa, bên cạnh vãn
sinh có Đinh cô nương võ công cao cường, y thuật tinh thông, Từ đại nhân cứ yên tâm.” Nói xong, nhìn sang Hiểu Vân.
Từ Khiêm gật đầu, lại nhìn Hiểu Vân vẫn đang trầm mặc đứng ở một bên, âm thầm đánh giá. Đinh
cô nương này, tuy một thân bố y, nhưng con mắt trong sáng, xinh đẹp đáng yêu, khiến người yêu thích, có điều… Sao cảm thấy nhìn quen mắt như
vậy? Chẳng lẽ đã gặp ở đâu rồi? Từ Khiêm càng nhìn Hiểu Vân, càng cảm
thấy quen mắt, trong lòng nghi hoặc, không khỏi suy nghĩ thêm, nhưng mà
chưa kịp nghĩ ra, đã bị Đường Thực ngắt mất.
"Từ đại nhân, việc đã nhờ, xin Từ đại nhân lưu ý giúp."
"Được, tốt. Lão phu sẽ liên lạc với các quan viên về hưu, nếu có tin tức, nhất định sẽ tới báo cho đại nhân."
"Như vậy, vậy làm phiền Từ đại nhân." Dứt lời, Đường Thực đứng dậy cáo từ,
Từ Khiêm muốn tiễn hắn, lại bị Đường Thực cản lại, hai người liền rời
đi.
-0-
Chu Cương sau khi từ sòng bạc Ngân Câu đi ra, vội vàng trở lại châu nha.
"Đại nhân."
"Chuyện gì?"
"..." Chu Cương đem chuyện vừa xảy ra ở sòng bạc Ngân Câu nói hết ra.
"Ồ?" Trình Nguyên nhướn mi.
"Thuộc hạ giúp bọn họ lấy được bạc vui vẻ ra về rồi.""Ừ, làm tốt lắm." Trình Nguyên mặt mày hớn hở: "Bản quan còn đang suy nghĩ, Đường Thực kia tính tình vừa thối vừa cứng, bản quan không biết làm sao để đả thông quan hệ, bằng hữu này của hắn chính là một con đường
tắt..."
-0-
Bên trong tiền trang Tứ Hải, Đoạn Ngũ đem
chuyện hôm nay nhất nhất hồi báo Lý Khôn, cũng tỏ ra bất mãn đối với
việc Chu Cương để người ta lấy đi hơn một ngàn lượng bạc. Lý Khôn nghe
xong lại chỉ cười trừ: “Ngươi thật đúng là không tiền đồ, chút tiền như
vậy mà cũng tính toán chi ly, nếu bếp của chúng ta có thể yên ổn đốt
lên, còn sợ không kiếm được tiền sao? Đến lúc đó lãi tới mấy chục vạn
tiền, chỉ một ngàn lượng bạc đáng là bao."
Đoạn Ngũ bị Lý Khôn
trách cứ trong lòng khó chịu, nhưng không dám phản bác, chỉ có thể ở một bên thầm tức giận. Thủ hạ của hắn bị người khác đánh trọng thương, bản
thân mình cũng không tốt lành gì, xương sườn bây giờ vẫn còn đau, nhịn
không được thề trong lòng: hai tiểu tử kia, đừng có rơi vào tay hắn, nếu một ngày chúng rơi vào tay hắn, sẽ khiến chúng biết mặt!
"Có điều, thân phận hai người kia nhất định phải tra ra, chuẩn bị cho tình huống sau này. Nghiêm Đông, ngươi đi tra."
Nghiêm Đông vẫn luôn đứng ở một bên, tay cầm đại đao, hai tay ôm ngực, trước
sau đều không lên tiếng, mặt lạnh lùng, nếu không phải Lý Khôn nhắc đến
hắn, chỉ sợ không ai để ý thấy. Hắn là cố ý thu lại hơi thở của mình,
khiến người khác không dễ nhận ra sự tồn tại của hắn, thân thủ bực này,
chỉ có nhất đẳng cao thủ mới làm được. Mà vẻ mặt kia, ánh mắt lạnh như
băng sương, khiến người ta cảm thấy giữa ngày xuân ấm áp, lại giống như
rơi vào hầm băng.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Lý Khôn, Nghiêm Đông chỉ liếc mắt nhìn Lý Khôn một cái tỏ ý đã nghe được, không nói một tiếng đi ra ngoài.
Đoạn Ngũ thấy vậy lại không thoải mái, muốn trách Nghiêm Đông không đúng: “Lão gia, ngài xem hắn..."
Lý Khôn liếc mắt nhìn Đoạn Ngũ, không hờn giận nói: “Ngươi quản sòng bạc cho tốt là được rồi, còn lại không cần hỏi nhiều."
Đoạn Ngũ không cam lòng, nhưng không dám nhiều lời, chỉ có thể âm thầm cắn
răng, đem một bụng bất mãn nuốt lại trong bụng, vẻ mặt giận dữ rời đi.
-0-
Ban đêm gió lớn, Bạch Ngọc Đường cùng Hiểu Vân nhân lúc trời tối, lén lút
rời khỏi quan xá, không biết đi đâu. Mà lúc này cửa lớn quan xá lại có
người gõ cửa vội vã, sau đó, Từ Khiêm được mời vào phòng khách.
Đường Thực vội vã ra gặp: “Từ đại nhân, không phải đã dặn ngài, không có
chuyện đặc biệt, không thể tùy tiện tới đây sao? Nếu bị Trình Nguyên bọn chúng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho đại nhân!"
"Đường đại nhân" Từ Khiêm vội vàng nói: “Chuyện này cấp bách, lão phu phải tới gặp trong đêm."
"Chuyện gì vội vàng như vậy?” Đường Thực thấy ông ta sốt ruột như vậy, trong lòng biết việc này chắc chắn là quan trọng.
"Ta tìm được nơi cất lương thực của Trình Nguyên!"
"Cái gì!?" Đường Thực nghe xong vừa mừng vừa sợ, "Quả thực như thế?"
"Đường đại nhân theo tôi đến đó là biết.” Từ Khiêm vui mừng đáp.
"Được." Đường Thực gật đầu, sau đó gọi Đường Phúc tới mời Bạch đại nhân cùng
Hiểu Vân, Đường Phúc lại nói Bạch Ngọc Đường và Hiểu Vân đi ra ngoài còn chưa trở về, đang nói chuyện, Đinh Nguyệt Hoa vòng vo tiến vào: “Bọn họ không có ở đây, có chuyện tìm ta cũng được."
"Chuyện này..." Đường Thực do dự, "Không thỏa đáng lắm!"
Đinh Nguyệt Hoa vỗ ngực "Chuyện của Tiểu Ngũ ca là chuyện của ta, Đường đại
nhân không cần khách khí, cứ việc bảo ta làm là được."
"Như
vậy..." Đường Thực do dự, vẫn cảm thấy có chút không ổn. Đinh Nguyệt Hoa không chịu nổi tính cách do dự này của Đường Thực, nói thẳng: “Đường
đại nhân, ngài còn tiếp tục rề rà, nói không chừng số lương thực đó đã
bị người ta đem đi mất rồi!"
"Đường đại nhân, lời của vị cô nương này có lý, chúng ta vẫn nhân nhanh chóng đi thôi!” Từ Khiêm khuyên nhủ, ông ta chờ đợi có người tới xử tội Trình Nguyên đã rất lâu, không muốn
đánh mất cơ hội này.
"Được." Đường Thực suy nghĩ một lát, rồi mới gật đầu, bốn người rời khỏi quan xá.
Từ Khiêm cùng Đường Phúc mỗi người mang theo một chiếc đèn lồng, chiếu
sáng một trước một sau. Xuyên qua phố đi vào ngõ, càng đi càng lệch, sau đó nhà cửa cũng ngày càng ít. Đi một hồi tới trước một tòa nhà thì dừng lại, Từ Khiêm nhìn quanh không thấy người, mới dẫn bọn họ đi lên phía
trước.
"Đường đại nhân, ở trong này." Nói xong, Từ Khiêm đưa tay nâng đèn lồng hướng lên phía trước, chiếu sáng cửa tòa nhà.
Mọi người nhìn kỹ, tòa nhà này rất bình thường, chỉ là trên cửa lớn, hai
bên trái phải có dán giấy niêm phong của châu nha Đăng Châu, còn đóng
hồng ấn. Đường Thực thấy vậy, trong lòng vui sướng, đây đúng là dấu niêm phong của châu nha, nếu bên trong quả thật cất giấu lương thực lai lịch không rõ, như vậy, tội danh Trình Nguyên một mình thu thêm lương thuế,
trữ hàng đầu cơ trục lợi, mưu đồ tư lợi, sẽ có chứng cứ vô cùng xác
thực.
"Đường đại nhân, chúng ta vào xem đi." Đinh Nguyệt Hoa khó
nén kinh động trong lòng, sốt ruột đề nghị. Đây là lần đầu tiên nàng đi
theo người trong quan phủ đi tra án, tâm tư hưng phấn tò mò không hề
nhỏ.
"Được." Đường Thực gật đầu, đang đang định đưa tay vén giấy
niêm phong có đóng dấu đỏ. Ai ngờ đúng vào lúc này, một hồi tiếng bước
chân ồn ào từ xa vọng tới, phá ngang hành động của Đường Thực. Không lâu sau, có hơn mười người mang đuốc tới vây người lại. Ánh lửa chiếu sáng
rực cả một vùng, bốn người tập trung nhìn, không nghĩ tới lại là người
của châu nha.
"Người nào lúc này dám xông vào nhà dân?" Có người
hô lớn, sau đó quan sai cầm đầu đi lên. Đinh Nguyệt Hoa tập trung nhìn,
thì ra là bộ khoái Chu Cương mới gặp lúc ban ngày.
"Đường đại nhân! Đường đại nhân vì sao lại ở chỗ này?" Chu Cương vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ hỏi.
Đường Thực nhìn Chu Cương, trong lòng đắc ý, tới thật đúng lúc, để ta xem tối nay thu thập tang chứng thế nào đây. "Chu bộ đầu, ngươi tới vừa lúc,
bản quan vừa lúc có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Vâng, Đường đại nhân có chuyện gì cứ việc dặn dò.” Chu Cương cúi đầu, ôm quyền thi lễ, cung kính trả lời.
"Bản quan nhận tin báo, nói trong nhà dân này có giấu đồ không hợp pháp.”
Đường Thực nói xong, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Cương, muốn từ trên
mặt hắn nhìn ra gì đó.
"Chuyện này... Ty chức không rõ lời của
Đường đại nhân có ý gì. Nhà này đã bị châu nha niêm phong, tuyệt không
có thứ gì không hợp pháp, chỉ sợ người có ác ý bịa đặt, muốn sinh
sự.”Chu Cương trả lời.
"Chu bộ đầu chưa vào xem, sao có thể khẳng định như vậy?” Đường Thực hỏi ngược lại.
"Chuyện này... Ngôi nhà này từ lúc bị niêm phong, ty chức chưa từng vào xem xét bên trong."
"Một khi đã như vậy, Chu bộ đầu hãy mở cửa ra, để bản quan xem xét, cũng có
thể chứng thực tin báo là thật hay giả!” Đường Thực gằn từng tiếng,
không cho Chu Cương có cơ hội trốn tránh.
"Chuyện này..." Chu
Cương xấu hổ, "Đường đại nhân, đây là niêm phong của châu nha, không có
mệnh lệnh của Trình đại nhân, ty chức không dám tự tiện chủ trương mở
cửa."
"Chu Cương lớn mật, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có tri phủ Đăng Châu, không có thông phán ta đây?” Đường Thực lạnh lùng nói.
Chu Cương không thể đùn đẩy, đành phải đồng ý: “Hạ quan không dám.” Nói
xong tự mình tiến lên xé giấy niêm phong, mở cửa ra: "Mời Đường đại
nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT