Tháng Ba đầu xuân, thời gian đẹp nhất để băng tuyết bắt đầu tan chảy, vạn vật hồi sinh, chim chóc trở về từ phương Nam, ếch nhái ra khỏi hang động.
Có câu nói là kế hoạch một năm thường bắt đầu từ mùa xuân, những chính
sách mới của đất nước cũng thường được ban bố thi hành bắt đầu từ mùa
xuân hằng năm.
Một năm trước, Ly Quốc xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như cô con gái mặt rỗ của Long Thọ quận vương cuối cùng cũng gả đi
được, ví dụ như Bình Lạc trưởng công chúa không có phò mã, ví dụ như
chuyện Lưu thái tể ăn hối lộ quốc khố bị người ta vạch trần, khiến hoàng thượng bãi chức quan… Tóm lại là một năm trôi qua vô cùng sôi động.
Lý thái tể mới nhậm chức là tiến sĩ thứ bảy của năm Nguyên Bình thứ hai
mươi mốt, hiện còn chưa đến bốn mươi tuổi, trông mặt mũi thì có vẻ hiền
hòa, nhã nhặn nhưng khi làm việc thì mạnh mẽ, quyết liệt, đã nói là làm, không những có thể nhanh chóng thu dọn được những chuyện rối ren do Lưu thái tể để lại, mà còn khéo léo trấn an được những nhà danh gia vọng
tộc đã bị sự kiện Lưu thái tể làm cho kinh sợ.
Ngọn lửa cuối cùng của vị quan mới nhậm chức Lý thái tể là đã kiến nghị với hoàng đế bệ
hạ: Ly Quốc từ thời tiên đế đến nay luôn chú trọng phát triển sự nghiệp
giáo dục nhân dân, trong mấy chục năm đã đào tạo, bồi dưỡng ra không ít
nhân tài ưu tú cho đất nước, nhưng người nhiều mà chức vị lại ít, khiến
cho vô số những nhân sĩ tài năng, có chí bị bỏ qua, phải ngồi nhàn rỗi,
vì vậy kiến nghị bệ hạ tăng thêm các nghề nghiệp hoặc vị trí công tác để đáp ứng được yêu cầu về công việc cho các phẩn tử trí thức.
Ly
vương bệ hạ anh minh thần võ vui vẻ đồng ý, hết năm sau sẽ ban bố đạo
chiếu thư đầu tiên, tăng thêm các vị trí công tác ở các bộ, đồng thời
còn rất tiến bộ khi tổ chức thi cử trong cả nước để tuyển chọn nhân tài, cạnh tranh lên top.
Trải qua một kỳ thi vô cùng sôi động, rất
nhiều nhân tài đã được bộc lộ hết tài năng, trở thành những trụ cột mới
của đất nước. Trong đó có không ít những nữ tử trẻ trung, tài giỏi, được giáo dục tử tế.
Ly Quốc lập quốc đã hơn năm trăm năm, đã có năm
vị nữ hoàng, cũng có đến bốn vị hoàng hậu, thái hậu đứng ra nhiếp chính
cai quản đất nước, đây là một đất nước mà nữ quyền tương đối cao. Phụ nữ tham gia công tác là một chuyện rất bình thường, chỉ có điều phạm vi
công việc còn khá hạn chế, chủ yếu là giải quyết những việc liên quan
đến giáo dục, công văn giấy tờ, y dược, nông nghiệp, mà chức vị cũng
không cao.
Nữ hoàng sinh được hai nữ một nam, thái tử chính là Vũ Văn Dịch – hoàng đế Ly Quốc hiện tại.
Khác với mẫu thân hành sự ôn hòa, việc lớn đầu tiên mà tân đế làm sau khi
đăng cơ là gọi Cao tể tướng đến, nói với gương mặt đầy nếp nhăn và có bộ râu trắng như tuyết của ngài tể tướng: “Từ khi tiên hoàng còn nhỏ tuổi, ngài đã làm tể tướng, ngày nay trẫm đã lên ngôi hoàng đế, ngài vẫn giữ
chức vị cũ. Ngài làm tể tướng thì đương nhiên phải hiểu rõ luật pháp của quốc gia, một người làm quan trong triều đình đến bảy mươi tuổi thì
phải về hưu, năm nay ngài đã bảy mươi tám tuổi, tại sao vẫn chưa đi?”
Trong lòng Cao tể tướng đã rõ ràng nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Mặc dù
thần đã nhiều tuổi, nhưng hằng ngày vẫn bổ sung đủ chất, cơ thể còn dẻo
dai, khỏe mạnh, huống chi bệ hạ mới đăng cơ, bách tính còn chưa yên, làm sao thần có thể yên tâm mà về hưu, phủi tay không để ý được?”
Vũ Văn Dịch cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Trẫm cai quản đất
nước đã được năm năm, tiên hoàng cũng yên tâm để trẫm lên làm hoàng đế,
ngài còn có điều gì mà không yên tâm? Ngày mai ngài hãy dâng tấu chương
xin nghỉ hưu đi! Trẫm đồng ý cho ngài được về nhà dưỡng lão và hưởng vui thú tuổi già.”
Cao tể tướng biết thời của mình cuối cùng cũng hết, bất đắc dĩ phải làm theo, rời khỏi kinh thành trở về cố hương.
Đuổi được lão tể tướng đi rồi, ngày hôm sau, hoàng đế chỉ điểm quận vương
Đông Hà Tào Ngọc Thụ của phái trung gian làm một tể tướng nhàn nhã, công việc lại được phân chia cho những nhân tài mới được hắn cất nhắc lên.
Những gia tộc quyền quý tự nhiên cũng nhận được thông tin tân đế ban bố. Mà những cải cách này, giờ mới chỉ là bắt đầu.
Thôn Đại Dung, huyện Văn Xương, một thôn nhỏ chỉ có mấy mươi hộ, nằm bên
dòng chảy róc rách của một con sông nhỏ. Nhà cửa ngay ngắn, tiếng gà chó đan xen. Ở đầu thôn có một cây đa rất to, có lẽ phải đến trăm năm tuổi, cành lá um tùm, chắc khỏe, cao ngút trời. Thôn dân còn tôn thờ đó là
cây đa thần, trong thôn có nhà nào có việc quan trọng đều cử hành dưới
gốc cây.
Bây giờ đang là thời gian việc nông bận rộn, người trong thôn đều phải ra đồng làm việc, quanh đây chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi
đùa với mấy con chó.
Có mấy người đang đứng dưới gốc đa.
Bôi thuốc, băng bó, lau sạch vết máu ở xung quanh vết thương, sau đó kéo ống quần xuống.
Cô nương trẻ tuổi đó làm việc rất gọn gàng, dứt khoát, động tác nhẹ nhàng, nhanh chóng băng bó vết thương, sau đó vỗ vỗ vào lưng. “Xem này, ta nói không sai mà, không đau nữa phải không?”
Cậu bé bị ngã bị thương ở chân mở to hai mắt, kinh ngạc thốt lên: “Không đau, không đau! Đúng là không đau nữa rồi.”
Đám trẻ con đều hò hét vây xung quanh.
“Tiểu Tạ tỷ tỷ! Tiểu Tạ tỷ tỷ thật lợi hại!”
Cô nương đó khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, da dẻ trắng hồng, cằm nhọn, khi cười lên, bên khóe miệng có cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh
mắt trong veo, trông dáng vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái mà cũng rất ngọt
ngào.
Nàng ta đắc ý xoa xoa mấy cái đầu nhỏ. “Được rồi, đi chơi đi, nhớ cẩn thận đấy!”
Đám trẻ con lại ồn ào tản ra.
Tạ Hoài Mân cười cười, nhìn theo những đứa trẻ đang chạy ra xa, vừa chậm rãi thu dọn hộp thuốc.
Mấy người già rảnh rỗi ngồi dưới gốc cây vừa khâu dế giày vừa nói: “Y thuật của Tạ cô nương rất tốt, người cũng rất tốt. Lần trước bà góa phụ ở Lưu gia trang bị bệnh, được Tạ cô nương chữa khỏi bệnh, sau đó không những
không lấy tiền mà còn tặng cho con nhà đó ít giấy mực, bảo thằng bé phải chịu khó học hành.”
“Tạ cô nương đối với bách tính chúng ta rất
hào phóng. Trước đây trang chủ ở Hổ sơn trang gì đó cũng bị bệnh, Tạ cô
nương đã thu từ người nhà của họ một khoản bạc rất lớn.”
“Thanh
Hổ sơn trang?” Cụ già đó thở dài một tiếng vẻ khinh thường. “Nhà đó đúng là làm giàu bất nhân. Mỗi năm đến mùa thu hoạch ngô, lúc nào cũng trả
giá thấp hơn những chỗ khác hai phân.”
“Nói ra thì, Tạ cô nương lấy bạc của bọn họ hình như là để quyên góp cho Tề Thiện đường.”
“Tiểu Trình đại phu ở Tề Thiện đường là sư huynh của Tạ cô nương, cũng là
người tốt, thường phát thuốc miễn phí cho người nghèo.”
“Tiểu Trình đại phu cũng là một người khôi ngô, tuấn tú…”
“Không phải sao?”
Tạ Hoài Mân đeo hộp thuốc lên lưng, nhận lấy một bó thảo dược to thu mua từ những người dân ở đây rồi chào tạm biệt họ ra về.
Bây giờ nàng đang ở trấn bên cạnh, cách thôn đây không quá ba dặm đường.
Buổi chiều, cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi đìu hiu, nàng đi qua một khúc
quanh, vừa đi vừa ngắm cảnh điền viên, cuộc sống có vẻ rất thanh nhàn,
mãn nguyện.
Đi đến cổng Tề Thiện đường, khi còn cách cửa chính hơn ba mét, nàng đã nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến từ trong nhà vọng ra.
“Tiểu Trình đại phu, mấy hôm nay thiếp bị tức ngực, nói không ra hơi. Ngài thử nghe cho thiếp xem sao!”
“Trình công tử, hôm qua thiếp bị trật chân, không đi nổi. Chàng xoa thuốc cho thiếp với có được không!”
“Dẹp sang một bên! Trình ca, muội ăn đào cắn phải lưỡi, ca ca kiếm tra giúp muội xem sao!”
“Đúng là đồ mặt dày! Ai chẳng biết thứ cô ăn là đào gì!”
“Thôi được rồi, cô đang bị tức ngực, có phải là do ăn nhiều quá không?”
“Cô nói cái gì?”
“Haizz… Các vị cô nương!” Tiểu Trình đại phu… Giọng nói của Trình Tiếu Sinh
tiểu ca vang lên giữa những tiếng oanh oanh yến yến, nghe có vẻ cực kỳ
yếu ớt, mong manh. Đám đàn bà con gái đang cãi nhau, âm lượng cao vút
làm át cả tiếng của Trình đại phu.
Tạ Hoài Mân nhịn cười đứng ở
ngoài cửa, nghe thấy giọng nói yếu ớt của y vang lên giữa những tiếng
cãi vã: “Các vị… Xin đường cãi nhau… Haizz… Đừng…”
“Chủ nhân, lại phải xem trò cười rồi!” Tên tiểu tử giúp việc ở Tề Thiện đường là A Vũ
đang tránh mặt đi ra cửa, nhìn thấy Tạ Hoài Mân, nói.
Tạ Hoài Mân đưa ngón tay trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng, đưa tất cả hòm thuốc và
thảo dược cho A Vũ, sau đó chỉnh lại y phục rồi mới đi vào trong nhà.
Nàng nhìn thấy có đến bảy, tám cô nương trẻ trung, ăn mặc đẹp đẽ chen chúc ở trong nhà, đang túm tụm thành một đám, mùi son phấn xen lẫn mùi thảo
dược, cực kỳ gắt mũi.
Các cô nương đang đánh nhau hăng máu, đẩy
đạp lẫn nhau, miệng không ngừng chửi bới. Trình Tiếu Sinh muốn khuyên
can cũng chẳng được, muốn gọi cũng chẳng ai nghe, chỉ biết chạy vọng
quanh đám người, giống như một con chó trụi lông gặp phải bọn mèo đang
cắn nhau vậy.
Đột nhiên, “choang” một tiếng, một chiếc bình hoa sứ men xanh cao ba thước rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh.
Đám người bỗng im bặt, ánh nhìn theo chiếc bình hoa vỡ rồi di chuyển dần
đến hai bàn chân đi đôi giày vải màu xanh lục ở bên cạnh, rồi lại di
chuyển dần lên trên. Xuất hiện trong mắt mọi người là gương mặt đang
cười híp mắt của Tạ Hoài Mân.
Trình Tiếu Sinh nhìn thấy nụ cười ấy, chỉ cảm thấy lông tơ trên khắp cơ thể đều dựng đứng cả lên.
Hỏng rồi!
Tạ Hoài Mân vẫn nở nụ cười thân thiện, chậm rãi nói: “Mọi người đều là tỷ
muội tốt của nhau, cắn xé lẫn nhau thế này thì còn ra cái thể thống gì
nữa, xin hãy dừng tay!”
Các cô nương nghe thấy vậy thì cảm thấy rất ngượng, lập tức thu tay lại, còn không dám cả thở mạnh.
“Hóa ra là Tiểu Tạ tỷ tỷ đã về.”
“Sư muội…” Tiểu Trình rưng rưng chào đón, cái đuôi không ngừng vẫy điên cuồng.
“Sư huynh hãy đi sao thuốc đi!” Tạ Hoài Mân lại quay sang nói với những
người kia: “Các cô nương, có bệnh thì khám bệnh, hãy xếp hàng lần lượt.”
Những nữ tử đó đều là lưu oanh ở câu lan gần đây. Những nữ tử trăng hoa này
dễ bị mắc các bệnh phụ khoa, có một số bệnh khá khó chữa. Tề Thiện đường này chữa bệnh tốt, giá cả phải chăng, đặc biệt là có một vị đại phu trẻ trung xinh đẹp, nên các cô nương ở đây đều rất vừa ý. Bình thường, Tạ
Hoài Mân thường khám bệnh cho bọn họ nên rất được bọn họ yêu mến, nên
khi thấy nàng đến, sự ồn ào, náo loạn đã giảm đi mấy phần.
Tạ
Hoài Mân xắn tay áo lên, ngồi ở giữa gian phòng. “Xin các vị hãy yên
tâm, ta nhất định sẽ tận tình hết sức có thể, chẩn đoán bệnh thật cẩn
thận cho mọi người. Nào, ai khám đầu tiên?”
Giọng nói của nàng
ngọt ngào gấp mấy lần bình thường khiến những người có mặt ở đó đều rùng mình một cái. Mấy cô nương đưa mắt nhìn nhau, người này đùn đẩy người
kia, chẳng có ai lên trước.
“Sao thế?” Nụ cười của Tạ Hoài Mân càng đậm hơn. “Có phải mọi người không tin tưởng vào y thuật của ta không?”
“Đâu có!” Có người lập tức lên tiếng. “Các cô nương hôm nay đã ồn ào một
trận, nên mấy triệu chứng đau ốm dường như cũng tự khỏi rồi.”
“Đúng vậy. Vận động một chút nên ngực không còn tức, mà chân cũng không còn đau nữa.”
“Vậy thì thật tốt quá rồi!” Tạ Hoài Mân vui vẻ vỗ tay một cái. “Xem ra vận
động đúng là có thể giúp người ta khỏe mạnh hơn. Nhìn thấy mọi người có
tinh thân như thế này, ta thực sự mừng cho các cô.”
Giọng nói dịu dàng và nụ cười ngọt ngào của cô gái khiến đám người đổ mồ hôi, liền
thi nhau nói thời gian không còn sớm nữa, không đời Tạ Hoài Mân mời ở
lại đã cáo từ ra về.
“Sao lại đi hết rồi?” Tạ Hoài Mân thu lại vẻ tươi cười, để lộ vẻ vừa thất vọng vừa vô tội.
“Bọn họ bị muội dọa cho sợ nên chạy mất rồi.” Trình Tiếu Sinh ủ rũ cúi đầu,
ngồi sang một bên. “Nhìn muội cười như vậy còn có thể bình tĩnh được đã
không phải là người, mà là Phật rồi đó. Ôi chao, mệt chết đại gia ta
rồi!”
“Huynh mệt mà cũng có vẻ hạnh phúc quá nhỉ!” Tạ Hoài Mân
liếc xéo một cái. “Giữa đám phấn hồng thật khiến người ta tiêu hồn nhé.
Xem ra muội đã làm hỏng mất chuyện tốt của sư huynh rồi.”
“Là
hồng nhan bạch cốt tinh có được không.” Trình Tiếu Sinh vội nói. “Nếu
muội không về, ta e ta đã bị bọn họ làm phiền chết rồi.”
“Thôi
được rồi.” Tạ Hoài Mân thu lại vẻ đùa cợt, trở về dáng vẻ bình thường.
“Những cô gái làm nghề đó thực sự rất đáng thương. Đám khách đến đó
chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa bọn họ, chẳng có ai thật lòng. Bọn họ
muốn hoàn lương nhưng thân bất do kỷ. Thấy sư huynh là người chân thành, chính trực nên muốn nịnh bợ huynh, để tương lai có thể tìm được một con đường lùi, cũng chẳng có gì là không đúng.”
Trình Tiếu Sinh đấm đấm vai. “Hôm nay muội lại về sớm thế. Thảo dược đâu?”
“A Vũ đã mang ra hậu viện rồi.”
“Lần sau để ta đi thu mua thuốc là được rồi. Muội muội thân con gái đi lại ngoài đường, ta không yên tâm.”
“Là ai không yên tâm về ai chứ?” Tạ Hoài Mân liếc gương mặt thanh tú, trắng hồng của Trình Tiếu Sinh, rồi lại quét ánh mắt qua thân hình gầy gò của y, vẻ coi thường hiện rõ ràng trên gương mặt. “Sư huynh vẫn nên trấn
thủ ở đây thôi. Nữ nhân của Ly Quốc dũng mãnh như vậy, muội không muốn
lại phải giải cứu huynh ra từ giữa đám đàn bà con gái đâu. Hành vi cứu
người này mặc dù rất vĩ đại nhưng làm nhiều quá cũng chán lắm. Nữ nhân
còn tốt, muội không muốn tương lai sẽ có một ngày muội phải cứu huynh ra từ đám đàn ông đâu. Nói xem vì sao luôn là muội đi cứu huynh? Lẽ nào
muội không phải là một nữ tử yếu đuối sao? Huynh lớn như vậy rồi mà sao
không có chút ý thức tự cứu lấy mình như thế? Cơm huynh ăn không chuyển
hóa thành năng lượng mà lại trực tiếp trở thành…”
“Nữ tử thì không nên nói những lời thô tục như vậy chứ! Trình Tiếu Sinh nhào tới bịt miệng Tạ Hoài Mân.
“Thôi, cũng muộn rồi!” Tạ Hoài Mân chẳng hề để ý, hất tay Tiểu Trình ra, nở
một nụ cười dịu dàng rồi phân công cho Tiểu Trình. “Muội đi nấu cơm,
huynh dọn dẹp cái bình vỡ này đi.”
“Vâng!” Giọng nói uể oải của Tiểu Trình truyền tới từ phía sau. “Cung tiễn chủ nhân…”
Trong Tề Thiện đường có tất cả ba người, chủ nhân trên danh nghĩa là Trình
Tiếu Sinh, chủ nhân thực tế lại là Tạ Chiêu Hoa và một người học trò là A Vũ.
Màn đêm buông xuống nơi trấn nhỏ, cửa hiệu đóng cửa, trong sương phòng ở hậu viện đã bày cơm nước xong xuôi.
Mấy năm nay, trong cuộc sống thường ngày, tay nghề của Tạ Hoài Mân đã được
tôi luyện rất nhiều, bữa cơm nàng nấu có đầy đủ sắc, hương, vị, nhận
được sự hoan nghênh nhiệt liệt của hai người đàn ông một lớn một nhỏ
trong nhà.
Nhìn hai người đàn ông ăn như hổ đói, Tạ Hoài Mân vừa
buồn cười vừa có mấy phần đắc ý. “Chuyện có thể khiến người làm cơm vui
vẻ nhất chẳng có gì ngoài được nhìn thấy người ăn ăn cơm vui vẻ. Cơm do
Tạ chủ nhân ta làm, người bình thường có được ăn không? Hai người cũng
thật may mắn đấy nhé!”
“Chủ nhân đúng là văn võ song toàn.” Tiểu
Trình dù đang bận rộn ăn uống cũng không quên ca ngợi công đức của Tạ
Hoài Mân. “Đúng rồi, ngày mai ta muốn ăn cá.”
Tạ Hoài Mân cắt móng tay. “Ta còn muốn ăn thịt Đường Tăng cơ.”
“Chủ nhân, sư phụ!” A Vũ ăn một miếng miến. “Hai người mau ăn đi, nhìn trời thì tối nay có thể có mưa đấy.”
Không biết thời khắc này, ở kinh thành Đông Tề có phải cũng bị những cơn mưa xuân rả rích bao phủ không.
Ăn cơm xong, Trình Tiếu Sinh tắm giặt xong đi ra, trên mặt lạnh ngắt, quả nhiên là trời đã mưa.
Y đi đôi guốc mộc lạch cà lạch cạch về phòng mình, mắt liếc thấy phòng của Tạ Hoài Mân vẫn đang mở cửa sổ.
Cô gái trẻ này đang ngồi tựa vào cửa sổ, cằm gác trên tay, ngây ngốc nhìn màn mưa đang chăng kín ngoài sân.
Mặc dù không chịu nổi dáng vẻ u sầu này của nữ ma vương, nhưng dù sao người ta cũng là sư muội của mình, thân làm sư huynh, y phải thể hiện sự quan tâm một chút mới được.
“Đêm mưa lạnh lắm, muội muốn ngồi ngây ngốc như thế thì cũng phải khoác cái áo vào chứ!”
Trình Tiếu Sinh xách theo một vò rượu hoa điêu, bước vào phòng, đôi guốc mộc để lại hai hàng những dấu vết đằng sau y.
“Muội đâu có ngây ngốc, chỉ là đang ngồi nghĩ thôi, trời ẩm ướt thế này, mai phải mang lò vào phòng thuốc mới được.”
“Trong lòng muội nghĩ gì, ta cũng có thể đoán được ít nhiều.” Tiểu Trình rót
hai cốc rượu, đẩy một cốc đến trước mặt Tạ Hoài Mân. “Coi như muội rời
đi cũng được hơn ba năm rồi, chưa nghĩ đến chuyện trở về ư?”
Tạ Hoài Mân nhận cốc rượu, nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày. “Huynh không hâm nóng lại sao?”
Tiểu Trình cáu kỉnh đi bê cái lò đến để hâm nóng rượu.
“Sư muội ơi, muội cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá bướng bỉnh. Đến cuối cùng, chẳng phải là tự mình chịu thiệt sao.”
Tạ Hoài Mân cười cười. “Không phải muội không biết, chỉ là nếu đã lựa chọn thì chỉ có thể kiên trì đến cuối cùng mà thôi.”
“Nhưng nếu muội nhớ y, vậy thì đi về gặp nhau là được rồi. Hai người bọn muội
chỉ là chưa thành thân, chứ có phải là kẻ thù của nhau đâu.”
“Huynh nghĩ sau lưng muội có một đôi cánh, nói về là về được sao?” Tạ Hoài Mân lườm y một cái. “Hơn nữa, vấn đề còn chưa được giải quyết, có về cũng
chỉ là vô ích.”
Tiểu Trình không đồng ý, “hừ” một tiếng. “Muội đúng là con rùa rụt đầu.”
“Huynh nói gì vậy?”
“Muội chạy trốn đến nơi chân trời góc bể thì có thể giải quyết được vấn đề
ư?” Tiểu Trình ngửa cổ uống cạn cốc rượu. “Đừng nói chốn cung đình không thích hợp với muội. Với khí thế của muội bây giờ, chỉ ầng mang ra một
nửa, lại có người đó che chở, ta thấy trong hậu cung chẳng ai dám làm gì muội đâu.”
“Huynh là do động vật thân mềm tiến hóa thành có phải không?” Tạ Hoài Mân khinh bỉ nói. “Huynh cho rằng hậu cung là nơi chỉ
cần có khí thế là có thể hống hách ngang ngược, ỷ thế làm bậy sao?”
“Thì cứ cho là ta ngây thơ đi!” Tiểu Trình không tranh cãi với nàng. “Lại
nói muội đã rời đi được ba năm, y thuật tiến bộ rất nhanh, ngay cả ta
cũng phải nhìn muội bằng ánh mắt khác xưa. Nếu sư phụ ở trên trời có
linh thiêng thì chắc chắn sẽ rất tự hào về muội.”
“Muội là một đồ đệ không rõ tông tích, chẳng hiểu sao lại đến được đây, lão nhân gia huynh không ghét bỏ đã là tốt lắm rồi.”
“Năm ngoái muội vừa ra tay đã chữa khỏi căn bệnh khó chữa cho minh chủ võ
lâm Tần lão tiền bối, đến nay danh tiếng đã vô cùng hiển hách rồi.”
“Muội nghe đến cái tên vang dội đó thì cực kỳ tò mò, cứ tưởng rằng đó là một
đại thúc khí thế bừng bừng, kiên cường chính trực, nào ai biết rằng đó
lại là một lão đầu bị hói. Chữa khỏi bệnh cho ông ta cũng chỉ là do may
mắn thôi. Suy cho cùng, hiện nay, các đại phu làm phẫu thuật cũng không
nhiều…” Tạ Hoài Mân nhắm mắt hồi tưởng, rồi bật cười khanh khách. “Hôm
đó muội rạch da chân của ông ta, lấy ra cục u, làm cho hai anh con trai
của ông ta bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu. Sau đó gặp muội còn
không dám nhìn thẳng muội.”
“Nếu người ta nhìn thẳng muội, muội
liền bảo ánh mắt người ta bất chính. Không nhìn thẳng muội, muội lại nói người ta nhát gan. Nữ nhân các muội thật kỳ lạ.”
“Hói đầu có khả năng di truyền, hai công tử nhà Tần gia bây giờ có đẹp trai cũng chẳng
có tác dụng gì, muội đã nhìn thấy tương lai hai mươi năm sau của bọn họ
rồi.” Tạ Hoài Mân thở dài, nhìn những phiến đá bị nước mưa làm cho ướt
sũng ở ngoài sân. “Ba năm trôi qua rồi. Muội đã tròn hai mươi tuổi. Nếu
là trước đây thì mới chỉ là sinh viên đại học. Còn ở đây lại là một cô
nương đã lớn tuổi…”
Tiểu Trình nghe nửa hiểu nửa không. “Cái gì
mà sinh viên với không sinh viên. Ta nói này sư muội, hai mươi tuổi cũng chưa lớn lắm. Nếu muội thực sự không muốn về thì hãy tranh thủ để ý
những người xung quanh xem sao. Nhìn trúng được ai thì sư huynh sẽ giúp
muội nói với người ta.”
“Huynh hãy để ý cho chính mình ấy, sau đó muội sẽ làm mối cho huynh!” Tạ Hoài Mân cười lườm y. “Trình gia còn
đang đợi huynh sinh con nối dõi tông đường đấy.”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, thế mà cũng uống hết một vò rượu hoa điêu. Tiểu
Trình “ợ” lên một cái, rồi lảo đảo đi về phòng ngủ.
Buổi đêm
trong trấn nhỏ thật yên tĩnh, bên ngoài phòng chỉ nghe thấy tiếng côn
trùng kêu rả rích trong đám cỏ và tiếng tí tách của những giọt nước mưa
rơi xuống từ mái hiên.
Tạ Hoài Mân vặn to ngọn đèn dầu, mở hộp bút lấy ra một cây bút lông, chấm chấm mực, mượn hơi rượu say để mà động bút.
A Huyên, nhìn thấy thư như gặp mặt.
Mọi chuyện của ta đều rất tốt, chàng thì sao?
Một tháng trước ta đã rời khỏi Tây Tần, theo một đoàn bán thuốc đi qua Tử
Vân Sơn để đến Ly Quốc. Sư huynh của ta là Trình Tiếu Sinh mở một hiệu
thuốc ở đây, bây giờ ta tạm thời ở lại đây giúp huynh ấy xử lý việc kinh doanh. Cho nên thư tháng này bị chậm mất mười ngày, khiến chàng phải lo lắng rồi.
Tử Vân sơn không hổ là dãy núi lớn nhất ở phía tây
nam, có lẽ phải cao đến hơn ba nghìn trượng, có vô số những đỉnh núi
trắng xóa tuyết, quanh năm không thay đổi. Dưới chân núi, xuân ấm hoa
nở, trên sườn núi thì gió lạnh cắt da cắt thịt, khí hậu cực kỳ khác
biệt. Hơn nữa những loài thực vật ở trong núi còn dày đặc, có rất nhiều
loại kỳ hoa dị thảo và cả động vật quý hiếm.
Trong Tử Vân sơn
phân bố mấy chục sơn trại lớn nhỏ, những thủ lĩnh ở đó đều nuôi dưỡng
rất nhiều nô lệ và mãnh thú, bọn họ đều chiếm núi làm vua. Quan phủ ở
hai nước Tần, Ly cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện của bọn họ, thế là Tử
Vân sơn trở thành vùng đất không ai cai quản, có rất nhiều những phần tử sống ngoài vòng pháp luật ở hai nước đã đi vào núi để tìm sự che chở.
Bọn họ không tự làm ăn, chỉ dựa vào việc cướp bóc của những đoàn buôn để kiếm của cải. Lần này ta đi cùng đoàn buôn thuốc, chuyên qua lại giữa
các sơn trại để thu mua các nguyên liệu thuốc quý. Ta cùng bọn họ đi tới tám sơn trại, được mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Trong Tử Vân sơn
mặc dù nguy hiểm nhưng cảnh sắc vô cùng tráng lệ. Sườn núi, thác nước,
đầm sâu, khe cạn… tất cả đều khiến ta nhớ mãi không quên. Ta thực sự hy
vọng đến một lúc nào đó chàng sẽ ở bên cạnh ta, cùng ta đi ngắm mặt trời lặn trên đỉnh núi, nếu được như vậy thì chắc chắn sẽ rất tuyệt đúng
không!
Viết đến đây, trên gương mặt thanh tú của nữ tử lộ ra một nụ cười ấm áp.
Có những chuyện có lẽ chàng chắc chắn phải biết. Không ngờ Tử Vân sơn mà
cũng có rất nhiều quặng sắt. Dọc đường đi ta nhìn thấy rất nhiều dân phu của Tần Quốc đi vào núi sâu để khai thác khoáng thạch, luyện thành sắt
ngay tại chỗ rồi mới vận chuyển về nước. Tất cả các hành động, thao tác
của bọn họ đều rất kín kẽ, còn mua chuộc được trại chủ của các sơn trại
để được chặt cây một cách bừa bãi.
Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ
lạ. Tần vương bị ốm lâu ngày, thái tử lên quản lý đất nước đã được nửa
năm, ngoài mặt tỏ ra rất bình thường nhưng sau lưng lại không ngừng làm
việc mờ ám. Từ việc các vị quan nhỏ không có phẩm trật ở địa phương bắt
đầu thay đổi, tập hợp lại rất nhiều ruộng đất tạo thành những cường hào
mới, số người phải tham gia binh dịch năm nay tăng thêm, ta cảm thấy Tần Quốc sắp có một phen biến động lớn.
Ly Quốc cũng giống với Đại
Tề chúng ta, phía bắc trồng lúa mì, phía nam trồng lúa nước, bây giờ
đang là thời gian cấy mạ. Ta phát hiện ra rằng phụ nữ ở đây nuôi tằm có
một phương pháp rất độc đáo, có thể làm tăng lượng sinh sản của tằm, mà
sợi tơ làm ra cũng tốt hơn. Bây giờ ta đang nghiên cứu, hy vọng có thể
tổng kết ra được để nâng cao sản lượng nuôi tằm cho Đại Tề chúng ta.
Ta đã đến Ly Quốc, nhìn thấy bọn họ cũng đẩy mạnh cải cách, chiêu nạp
người tài, ta đến đây đúng lúc chuyện này đang diễn ra sôi nổi nhất.
Nghe nói ngày nay yết bảng, những nho sĩ xa gần đều đến huyện thành. Ly
Quốc xưa nay vốn thượng võ, các văn nhân bị kiềm chế hơn một trăm năm
nay, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được mở mày mở mặt. Ta nghĩ lần
này người đứng đầu Ly Quốc sẽ chiêu mộ được rất nhiều nhân tài có ích.
A Huyên, chàng lên nắm quyền đã được hơn ba năm rồi. Mặc dù ở Đại Tề,
quân đội hùng mạnh, các tráng sĩ vô cùng dũng mãnh, nhưng ta biết lấy
quân trị quốc không phải là mục đích cuối cùng của chàng. Cục diện trong nước bây giờ không được linh hoạt, mấy gia tộc có thế lực mặc dù vẫn bị áp chế mấy năm nay nhưng bộ rễ trong quân đội vẫn kiên cố như trước.
Khi chàng đăng cơ có mở ra chế độ khoa cử mới cho Đông Tề, ba năm nay
chắc chắn vô cùng mệt mỏi, giờ cũng đã đến lúc thu hoạch rồi. Ngoài ra,
nói đến giáo dục và y học, ta lại có mấy phương pháp mới, là…
Nàng lại viết rõ ràng rành mạch hơn một trang giấy. Ngọn lửa từ chiếc đèn
dầu đã bắn ra những tia lửa, ánh sáng cũng tối mờ hơn một chút.
Tạ Hoài Mân lắc lắc cổ tay đã ê ẩm, đặt bút tiếp tục viết.
Ta ở đây, đã học được từ các thôn dân một món canh chua ngọt rất ngon, là
món ăn đặc sản của vùng này. Ta viết cách nấu ra đây, chàng hãy bảo ngự
phòng làm thử xem. Tử Kính nói gần đây chàng vì chuyện khai xuân mà ngày nào cũng bận rộn đến rất muộn. Chàng làm việc nhưng cũng phải kết hợp
với nghỉ ngơi đấy, sức khỏe chính là vốn liếng mà. Thôi ta nói nhiều
quá, chàng lại trách ta là lắm mồm lắm miệng mất.
Đúng rồi, phía
nam của Tần Quốc có một loài hoa mà Đông Tề không có, người ta gọi nó là hỏa long hoa, còn ta gọi nó là hoa anh túc. Quả của nó sau khi tinh
luyện thì có thể làm giảm đau, nhưng nếu ăn nhiều quá thì sẽ bị nghiện,
làm cho cơ thể con người dần dần suy nhược, cuối cùng dẫn đến chết.
Nhưng loài hoa này lại đẹp như lửa, vô cùng diễm lệ, rực rỡ. Nếu có phát hiện ra loài hoa này ở Đông Tề, nhất định phải chú ý mới được.
Trời đã ấm hơn rồi, rất dễ bị cảm. Trong mấy năm nay, ngày ngày chàng đều ở
trong triều đường, ít rèn luyện cơ thể, phải cẩn thận đừng để bị ốm. Đến một nơi mới, cái gì cũng rất mới mẻ, mới đó mà ta đã viết rất nhiều
rồi. Lúc này đã muộn, ta cũng phải đi ngủ thôi. Mong rằng có thể mơ thấy chàng.
Tạ Hoài Mân viết xong lạc khoản, bất giác mỉm cười, lúc
này mới dừng bút. Nàng cẩn thận nhét lá thư vào bao, sau đó để vào một
cái hộp gỗ ở hành lang ngoài cửa sổ, ngày mai sẽ tự có người đến lấy.
Hơi rượu dần dần bốc lên đầu, nàng chỉ tắm sơ một cái rồi thổi tắt đèn, leo lên giường nằm ngủ.
Đêm đã khuya, những đám mây đen bị gió thổi đi đâu mất tự lúc nào, trên
khoảng không cao vời vợi bỗng xuất hiện một mảnh trăng sáng trong. Ánh
trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt đang yên tĩnh ngủ say.
“Cốc cốc…”
Tạ Hoài Mân vẫn ngủ say.
“Có người ở đây không? Mở cửa!”
Tạ Hoài Mân nhíu nhíu mày.
“Cốc cốc cốc…”
“Này! Người của quan phủ tới, mau mở cửa!”
Tạ Hoài Mân trở mình, cầm lấy chăn kéo lên kín đầu.
“Điêu dân to gan! Người của quan phủ đến mà còn không mau ra mở cửa! Nếu còn không mở thì bọn ta sẽ phá cửa! Một, hai, ba…”
Cửa lớn vừa được mở ra, đám binh sĩ đang phá cửa giống như một quả dưa hấu
lăn lông lốc vào trong. Một tên tiểu binh hốt hoảng, thuận tay túm một
cái, vị quan sai dẫn đầu đám binh lính cũng bị nhào vào trong, ngã lên
luống hoa.
Tên tiểu binh đi đầu đó còn chưa đứng dậy được, thì đã bị một người giẫm chân lên.
Trong màn đêm, một nữ nhân tóc tai bù xù khoác một cái áo, trong mắt lộ ra
tia hung dữ, phía sau đầu nàng ta là một vầng trăng u ám.
“Bản tọa ghét nhất ba điều sau: Thứ nhất, ức hiếp kẻ yếu. Thứ hai, đàn ông đi tiểu tiện mà không mở nắp đậy hố xí… Thứ ba…”
Nữ quỷ dừng lại một chút, giơ mười ngón tay lên. “Trong lúc ta đang ngủ say mà lại gọi điện thoại đến…”
“Sư muội, hạ thủ lưu tình!” Tiểu Trình phi thân ra, ôm lấy Tạ Hoài Mân. “Đó là sai dịch đó! Sai dịch!”
Tạ Hoài Mân giật mình, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nàng nhìn tên tiểu binh mặt cắt không còn giọt máu, đang run lẩy bẩy dưới
chân mình, rồi lại nhìn các binh sĩ đang đứng trân trân ở đó, sau đó mới nhìn sang đại thúc vừa mới bò từ luống hoa dậy, lúc này mặt đang đen sì đứng ở cửa.
“Ôi chao! Không ngờ lại là quan sai đại nhân, đúng
là quý hóa quá!” Nở nụ cười tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không và giọng nói ngọt ngào như mật, Tiểu Tạ đại phu nhanh chóng thay đổi, che miệng
cười khẽ. “Không biết là đại nhân giá lâm nên không kịp đi đón từ xa,
mong đại nhân không để bụng. Mặc dù giờ đã rất khuya rồi, nhưng đại nhân ngài vẫn không tiếc công phá cửa để vào, chẳng lẽ là bị bệnh gì sao?”
“Không phải…” Vị quan sai đại thúc đó phủi phủi mông, đỡ cái lưng bị đập vào
chậu hoa đau đớn, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ, nhưng lại bị Tạ Hoài Mân lên tiếng thao thao bất tuyệt cắt ngang mất.
“Ngài
không nói thì tôi cũng có thể nhận ra.” Tạ Hoài Mân vỗ tay một cái.
“Ngài yên tâm, chỗ chúng tôi đây y thuật cao mình, thiết bị tiên tiến,
phục vụ chu đáo, giá cả hợp lý, cấp cứu lúc đêm khuya chỉ tăng gấp hai
lần phí bình thường thôi. Quan sai đại nhân ngài đến thật đúng lúc,
chúng tôi đang có “tháng nâng cao sức khỏe đường ruột”, ưu đãi một trăm
phần trăm.”
“Tháng gì?” Vị quan sai không hiểu.
Tạ Hoài
Mân nói: “Thì là tháng này đến tiểu điếm của chúng tôi đăng ký khám chữa bệnh, đều sẽ nhận được ưu đãi chỉ còn chín mươi tám phần trăm, nếu kết
hợp với nằm trị bệnh và bốc thuốc tại tiểu điếm thì còn được hưởng ưu
đãi chỉ còn tám mươi chín phần trăm, hơn nữa còn được tặng một thẻ vàng
dành cho khách quý trị giá một lượng bạc, cả nhà có thể được khám bệnh,
bốc thuốc với ưu đãi chỉ còn tám mươi phần trăm.”
Vị quan sai
nhìn tấm thẻ nhỏ màu vàng có in mấy chữ “thẻ khách quý có hiệu lực trong vòng một năm của Tề Thiện đường” được giơ lên ngay trước mặt, không
nhịn được khua loạn lên. “Ta không cần mấy cái thẻ này của cô, ta đến
để…”
“Không sao.” Tạ Hoài Mân vẫn nở nụ cười rạng rõ, bỏ qua tấm
thẻ. “Đại nhân có tiền, chúng tôi lại có dịch vụ khám chữa bệnh tốt
nhất. Chính vì mười nam nhân thì có tới chín người bị bệnh trĩ, mà bệnh
trĩ là bệnh dữ, đó chính là nhưng đối tượng chính trong tháng vì sức
khỏe đường ruột của chúng tôi. Bất luận đại nhân ngài bị trị nội, trĩ
ngoại hay là trĩ hỗn hợp, cũng bất luận ngài là bị bệnh khô hậu môn,
rách hậu môn hay là thoát gian, chúng tôi đều sẽ căn cứ vào tình trạng
sức khỏe của ngài để đề ra những phương án chữa bệnh hoàn mỹ nhất. Chúng tôi có loại thuốc tê thượng đẳng nhất, có dụng cụ phẫu thuật tiên tiến
nhất, chỉ cần thời gian hai canh giờ là có thể giúp ngài từ biệt nỗi
thống khổ đã đeo bám suốt bao nhiêu năm qua…”
Quan sai đại thúc
cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống theo gò má, sau đó nhỏ xuống đất.
Bên tai là những tiếng cười cố kìm nén nhưng vẫn lọt ra ngoài của phó
quan và đám thuộc hạ.
Cuối cùng, ông ta cũng phát điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT