Tôi nhớ lại tất cả, từ bóng dáng nhảy qua đường để vào nhà khi trước đến
người tình đang tựa sát vào tôi mà ngủ của ngày hôm nay, từ một nữ tử
vui vẻ, hoạt bát khi trước đến một nữ nhân luôn ưu tư, sầu muộn của ngày hôm nay. Chàng đang thay đổi, tôi cũng đang thay đổi. Rốt cuộc hiện
thực là thứ có khả năng làm thay đổi con người nhất.
Nhưng tôi
cũng tổng kết được rằng, mỗi bước chân tôi đi đều không hề hối hận,
những cái giá phải trả cho chuyện tình cảm đều rất xứng đáng.
Người phương Tây có câu nói rằng: “Chỉ có cái chết mới có thể chia lìa đôi
ta.”, người Trung Quốc cũng có một câu còn dữ dội hơn: “Đến chết cũng
không thay đổi”. Tôi và Tiêu Huyên, chắc sẽ không có “đến chết cũng
không thay đổi”, nhưng cũng đã đủ làm rung động đến tâm can, khiến tôi
ghi nhớ suốt đời.
Tôi còn mong mỏi điều gì hơn nữa?
Không
biết qua bao lâu sau, từ bên ngoài truyền đến mấy tiếng gõ. Tôi nhẹ
nhàng nhấc tay Tiêu Huyên đang đặt trên người mình ra, chui ra khỏi lòng chàng rồi đắp lại chăn cho chàng. Tôi châm ngọn đèn, mặc quần áo, đi
giày xong thì chải lại mái tóc.
Khi mọi thứ đều đã chỉnh tề, tôi mới lên tiếng: “Vào đi!”
Cửa phòng bị mở ra, Tống Tử Kính bước vào.
Tống Tử Kính đi đến đầu giường, nhìn Tiêu Huyên đang ngủ say.
“Chàng không sao.” Tôi nói. “Ta cho chàng uống ít thuốc, khoảng đến trưa thì chàng sẽ tỉnh lại.”
Tống Tử Kính xoay người nhìn tôi. Từ sau khi Vân Hương chết, tôi không nhìn
thấy y ở cự ly gần như thế này, bây giờ mới phát hiện thì ra y đã gầy
hơn rất nhiều, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, sự sắc bén trước kia
được giấu đi thì nay đã hiển hiện rõ ràng.
Tôi nói: “Huynh đến muộn hơn ta nghĩ.”
Tống Tử Kính thở dài một hơi. “Ta thấy hai người rất vui vẻ.”
Cho dù đi đường gấp rút không ngừng nghỉ, nhưng cả quãng đường nói nói cười cười, nương tựa vào nhau, chàng không còn là bậc đế vương sắp thống
lĩnh toàn thiên hạ, ta cũng không phải là hoàng hậu sẽ quản lý hậu cung, chúng tôi rất đơn thuần, bình thường, thực sự rất vui vẻ.
Nhưng
con chim bị nhốt trong lồng quá lâu, cho dù được bay ra ngoài thì cũng
vì không thích ứng được với cuộc sống bên ngoài mà lại phải quay trở về.
Cho nên dù có vui vẻ, cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi mà thôi. Chỉ là một giấc mộng hơi dài một chút.
Tống Tử Kính hỏi: “Tại sao muội lại để lại ký hiệu để bọn ta tìm được?”
“Cho dù không để lại ký hiệu thì với bản lĩnh của huynh, việc tìm ra bọn ta
chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Vua của một nước mà lại bỏ nhà ra đi thì sẽ kéo theo bao nhiêu hệ lụy.” Tôi cười khẽ. “Hôm nay ta sẽ trả lại
chàng cho huynh, huynh mau đưa chàng về đi. À, đúng rồi, ta đã chế xong
thuốc giải, huynh hãy hỏi Đồng Nhi xem phải làm thế nào. Đến lúc đó hãy
nghĩ cách bắt chàng phải uống là được, đó cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta.”
Tôi thành thật nói với y: “Ta… từ trước đến giờ vẫn muốn đi khắp mọi nơi
ngắm cảnh. Những ngày tháng trước đây rất bận, từ nơi này đến nơi khác,
chỗ nào cũng là đánh trận, người chết, đấu đá… Ta muốn thay đổi môi
trường sống của mình, mở rộng tầm mắt, ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia, như vậy cũng sẽ học hỏi thêm được nhiều điều.”
“Muội muốn rời đi?”
“Ta cho rằng huynh đã đoán ra từ lâu rồi mới phải.”
“Ta đã đoán được, nhưng khi nghe muội trực tiếp nói ra, dù sao cũng có chút khác biệt.”
Giọng nói của y nhuốm đầy vẻ bi thương. Những chuyện hỉ nộ ái ố chẳng bao giờ có thể làm cho y thay đổi sắc mặt, thế mà lần này y đã xúc động đến mức này, đúng là chẳng dễ dàng gì.
Tôi nói: “Tử Kính ca, hoàng
thượng cái gì cũng tốt, chỉ có điều là dễ làm việc theo cảm tính. Trước
đây huynh đã ở bên cạnh khuyên bảo chàng, thì hy vọng sau này huynh cũng sẽ tiếp tục làm việc đó.”
Tống Tử Kính thận trọng gật đầu với tôi.
Tôi đưa cho y một chiếc bình nhỏ.
“Đây là…”
Tôi cười lạnh. “Huynh biết không? Thực ra việc rượu chè ăn uống quá độ có thể giống như một đòn trí mạng.”
Tống Tử Kính sửng sốt.
“Cách giết người tuyệt diệu nhất, không phải là khiến đối phương chết một
cách ngoài ý muốn, mà là khiến đối phương tự nhiên mà chết.”
Tôi nhìn Tiêu Huyên đang ngủ say. “Cũng chỉ vì chàng nên ta mới đi đến bước này.”
Tống Tử Kính nói: “Muội đừng trách huynh ấy.”
Tôi gật đầu. “Ta biết. Cho nên ta mới để huynh đưa chàng về. Các huynh… còn cả thiên hạ này nữa, đều cần chàng hơn ta. Chàng là đế vương thiên hạ,
chứ không phải là Tiêu Huyên của một mình ta.”
“Tiểu Hoa…”
Tôi hít một hơi thật sâu, đặt một phong thư vào trong vạt áo trước của chàng.
“Ta không có điều gì phải tiếc nuối.”
Tống Tử Kính cúi đầu trầm ngâm mất nửa ngày trời, cuối cùng mới ra hiệu cho
Việt Phong dẫn hai thị vệ đi vào, cẩn thận đưa Tiêu Huyên đi. Tôi cũng
đi theo ra ngoài, đến tận khi nhìn thấy chàng được sắp xếp một vị trí
thoải mái nhất trong xe ngựa.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của chàng
vẫn mang theo một chút bất an, hoặc có lẽ là đang lo lắng cho triều đình và bách tính, hoặc có lẽ là đang lo lắng cho cuộc sống của chúng tôi
trong tương lai. Tôi vuốt ve mái tóc chàng, rồi cúi xuống đặt lên trán
chàng một nụ hôn.
Nước mắt rơi trên khuôn mặt chàng, trông giống như chàng đã khóc vì ly biệt.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, dần dần rời xa giữa màn đêm, rồi cuối cùng biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Tôi quay đầu đi chỗ khác. Trong cảnh ly biệt này, tôi chỉ biết lặng im không nói.
Tống Tử Kính dắt ngựa, nói: “Để ta tiễn muội một đoạn.”
Y điều khiển xe ngựa rất vững vàng. Tôi lại ngủ thiếp đi, một giấc ngủ không mộng mị.
Khi bị đánh thức, tôi phát hiện ra mình đã đến một nơi rất lạ, phía chân trời đang dần lộ ra một màu trắng bạc.
“Ta phải quay trở về rồi.” Tống Tử Kính nói, sau đó đưa cho tôi một cái túi vải. “Trong này là ngân phiếu và giấy tờ chứng minh thân phận của muội, còn có văn điệp thông quan, chỉ đường. Ta sẽ phái người hộ tống
muội suốt quãng đường, có lẽ muội không thích, nên bọn họ sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu có yêu cầu gì, muội nhất định phải nói với bọn ta.”
Tôi cảm tạ rồi nhận lấy.
Tống Tử Kính lại đưa cho tôi một đồ vật nữa. Thứ này thì tôi biết.
“Ngọc của huynh?”
Tống Tử Kính nhét miếng ngọc vào tay tôi. “Ta biết thuốc mà Lục gia cho muội chỉ đủ cho một người, muội đã đưa cho hoàng thượng, vậy thì chắc chắn
chất độc trong người muội sẽ không giải được. Miếng ngọc này của ta
không thể giải được Yên hoa tam nguyệt, nhưng độc tính trong người muội
không mạnh, nó có thể áp chế được. Ta đã phái người tiếp tục đi tìm hai
vị thuốc đó, hễ tìm thấy thì sẽ đưa đến cho muội ngay.
Tôi biết lúc này có từ chối cũng không được, đành phải chân thành cảm tạ rồi nhận lấy.
Giờ khắc ly biệt đã tới, Tống Tử Kính thở dài. “Muội… phải bảo trọng!”
Tôi cảm thán. “Huynh cũng phải bảo trọng. Ở trong cung thâm sâu như biển,
hãy giúp đỡ quân vương trị vì đất nước. Cướp được giang sơn thì dễ mà
giữ được giang sơn mới khó. Con đường các huynh đi sau này sẽ càng khó
khăn hơn nữa, chắc chắn các huynh sẽ vô cùng vất vả.”
Tống Tử Kính nói: “Nếu đã lựa chọn con đường này, tự nhiên sẽ có thể kiên trì bước tiếp.”
Câu nói này, Lục Dĩnh Chi cũng đã từng nói.
Cuối cùng Tống Tử Kính đưa tay ra vuốt tóc tôi, dịu dàng nói: “Muội hiểu chuyện như vậy khiến người khác phải đau lòng.”
Tôi nói: “Huynh hãy giúp đỡ Tiều Trịnh một chút, coi như là nể mặt Vân Hương.”
Cánh tay của Tống Tử Kính hơi run rẩy, buông xuống. Y nói: “Muội luôn là người mà ta không thể chạm tới.”
Tôi nói bằng giọng ôn hòa: “Chúng đã đều đã lựa chọn.”
Tống Tử Kính cười. “Đúng vậy, lựa chọn suốt đời.”
Tôi nhảy lên xe ngựa, ngồi ở đầu xe.
Tống Tử Kính vẫy vẫy tay với tôi, dáng vẻ thực sự rất cô liêu.
Tôi vung roi, chiếc xe ngựa tiếp tục đi về phía nam.
Tiêu Huyên, nhìn thấy thư như gặp mặt!
Hãy tha thứ cho ta vì đã dùng cách ra đi mà không nói lời từ biệt như thế
này. Chỉ bởi vì, khi đối mặt với ánh mắt của chàng, ta thực sự không có
cách nào để nói ra hai chữ biệt ly. Ta không muốn lại phải nhìn thấy ánh mắt đau khổ, bi thương của chàng.
Cũng xin chàng hãy tha thứ cho ta vì lựa chọn ích kỉ này. Nhưng chàng phải thừa nhận rằng, với cục
diện như bây giờ, lựa chọn này tốt cho cả hai chúng ta.
Nền tảng
của chàng còn chưa ổn định, vững vàng, mà ta lại quá không thành thục,
chín chắn, ta sẽ không thể giúp chàng thống lĩnh giang sơn này, ngay cả
cuộc sống của mình ta còn không thể sắp xếp một cách thỏa đáng. Cứ như
vậy ta sẽ chỉ khiến chàng thêm lo lắng mà thôi. Dù sao, làm mẫu nghi
thiên hạ không phải chỉ cần có sự sủng ái của chàng là có thể đảm đương. Danh hiệu này, không chỉ là thê tử của chàng, mà còn là một chức vị, ta thẹn không thể nhận được.
Hơn nữa, trái tim ta mách bảo ta rằng, trước sau gì ta đều không thể chấp nhận việc chàng có những nữ nhân
khác ở bên cạnh. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của ta. Ta chẳng có cách
nào khác, ai bảo ta yêu chàng sâu sắc đến như vậy. Trong mắt ta không
thể chứa được một nửa hạt cát. Ta biết, trong trường hợp này là ta đang
cố tình gây sự. Ta không thể lấy tội lỗi của mình để làm khó chàng, vì
vậy, ta chỉ có cách là phải rời khỏi chàng mà thôi.
Trái tim ta
rất bao la khoáng đạt, có thể đặt vào đó cả đất trời non nước, có thể
chứa đựng cả màu xanh thẳm của bầu trời. Cuộc đời ta cũng còn rất dài,
ta không muốn bị nhốt trong bốn bức tương nơi cung cấm. Cho nên ta từ
biệt chàng, muốn đi ra với thế giới rộng lớn bên ngoài kia. Ta muốn tự
rèn luyện mình, muốn trưởng thành hơn, muốn chín chắn hơn, muốn trong
tương lai, sẽ có một ngày ta đủ mạnh mẽ để có thể sánh vai cùng chàng
gánh vác giang sơn Đông Tề.
Ta đi rồi, đi đến cuộc sống mà ta luôn muốn trải ngiệm. Chàng hãy yên tâm, ta sẽ thường xuyên viết thư cho chàng.
Nếu chàng nguyện ý chờ ta, thì hãy đợi. Nếu không đợi được, ta cũng sẽ không trách chàng.
Cho dù ở nơi chân trời góc bể, cũng phải cố gắng để mình được vui vẻ và hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT