- Chết tiệt!

Dạ Minh đấm mạnh vào tường làm đôi tay đỏ lên như thể sắp bật máu ra ngoài, anh chính là không nhận ra tình cảm của chính bản thân mình!

Anh bực bội không tả xiết liền cau có đi quanh phòng nhìn trời mưa liền thở dài, bước ra khỏi phòng chủ tịch đi vào phòng của anh...

- Đang Linh?

Cô gái đó vẫn dịu dàng ngồi đó đợi anh rồi mỉm cười thiên thần, làm anh khẽ chói mắt.... Có vẻ có chút giống Nhi Nhi của anh...

Trong nguyên tác dù Đang Linh có một dàn hậu cung nhưng mà trái tim của nữ chủ luôn hướng về một người là “Dạ Minh” nam chủ.

Đang Linh mỉm cười bất chợt ôm lấy Dạ Minh làm anh không kịp phản ứng, cô bất chợt hôn lên đôi môi của anh mà cắn nhẹ, rồi nhẹ nhìn anh mặt đỏ bừng:

- Dạ Minh... Đừng nhìn người con gái khác ngoài em có được không?

Dạ Minh nhíu mày nhìn cô, còn cô vẫn nhìn anh, cô định tiếp tục đặt lên đôi môi của anh một nụ hôn liền bị anh né tránh, rồi anh chỉ ra phía ngoài, cô nhìn theo liền luống cuống bỏ tay ra khỏi Dạ Minh

- Tiểu yêu tinh, em làm gì vậy?

Vân Thiên Vũ vẫn mỉm cười ánh mắt vẫn cười theo nhưng như muốn giết người vậy liền đi lại gần cô, rồi kéo cô đi luôn, cô quay lại nhìn Dạ Minh, anh vẫn lạnh lùng im lặng nhìn cô đi không chút cảm xúc...

Cảm giác đau của nguyên chủ, anh liền vuốt nó xuống tự nhủ... Tôi sẽ chăm sóc tốt cơ thể của anh, cảm giác đau từ từ biến mất, anh quay vào làm việc, không hề đuổi theo nữ chủ.

.

.

.

.

.

.

Cô khẽ mở mắt.... mùi thơm của hoa trà liền sộc thẳng vào thính giác của cô làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô liền nhìn xung quanh...

Đây là đâu vậy?

Cô khẽ ôm đầu vì hơi đau liền có một người bước vào cô giật mình nhào đến làm cô gái liền sợ hãi ném cả chậu nước chạy lại:

-Cô gái? Cô bị gì à?

- Chị Nhi Nhi?

Cô cố bình tĩnh nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia như muốn gào lên, người chị của cô!!!!

Cô gái liền nhíu mày:

- tôi không phải Nhi Nhi nào cả, tôi là Hàn Mai Mai.

Rồi cô chợt im lặng... Hàn Mai Mai cũng là nữ phụ vô cùng yêu nam chủ Dụ Nguyên nhưng Dụ Nguyên một lòng vì nữ chủ bạch liên hoa làm cho cô thay đổi tính nết trở lên độc ác, chính là nữ phụ hành hạ nữ chủ lên xuống dày xéo mãi mới yên phận, đến mức nam chủ ngược lên ngược xuống cũng không chết về sau yên phận bỏ đi nước ngoài.

Cô nhìn khuôn mặt của Hàn Mai Mai liền súc động.... Y như chị của cô vậy.... Vô cùng xinh đẹp và thuần khiết!

- Cô ấy tỉnh chưa Mai Mai?

Hàn Mai Mai liền gật đầu nói:

-Cô ấy tỉnh rồi Dụ Nguyên!

Cô há mồm nhìn mĩ nam... Siêu Cấp mĩ nam là đây nha~ Nước miếng của cô chảy thành sông, cả Hàn Mai Mai và Dụ Nguyên liền trên trán có mấy vạch đen.

- Mai Mai em ra ngoài đi anh xem cô ấy như nào

Hàn Mai Mai liền ra ngoài, anh ngồi xuống ngồi cạnh cô, cô nhìn anh anh liền giơ bàn tay đặt lên má cô làm cô ngơ ngác nhìn anh, anh nói:

- Doanh Nhi, em dù xuyên hay chưa xuyên đều quá đỗi xinh đẹp...

Cô liền trợn mắt nhìn anh còn anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô.... Anh tiếp tục vén mái tóc của cô lên nói nhẹ nhàng:

- Chỉnh lại áo đi...

Dù ánh mắt của anh ôn nhu cũng không khỏi miệng khô khốc, nhìn cơ thể cô thấp thoáng qua chiếc váy mỏng của Mai Mai mua, anh bỗng muốn cốc cho cô nàng kia một cái thật đau, dù chiếc váy vô cùng dễ thương nhưng với ngực cỡ D của cô thì nó chính là vô cùng quyến rũ a~

Côi vàng chỉnh lại áo vô tình làm anh nhìn thấy nhũ hoa nhỏ xinh nào đó làm anh có chút đỏ mặt miệng càng khô khốc, cô chỉnh lại áo xong liền quay ra chất vấn anh:

- Tại sao anh biết tôi là Cố Doanh Doanh?

Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô xoa đầu:

-Rồi sau này em sẽ biết....

Cô nhíu mày nhìn anh ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ và cảnh giác, anh bỗng chốc cảm giác nâng lên muốn ôm lấy cô vào lòng...

Cô nhìn anh cố xem là ai nhưng với khuôn mặt nụ cười ôn nhu cô không thể nhận ra ai về việc biết cô là Cố Doanh Doanh của thế kỉ 21 cả.

reng reng~

Cô mở di động lên liền nhìn vào im lặng một lúc rồi nghe máy....

- Em đang ở đâu hả??????? (gào lên)

Cô cái di động xa tai khoảng 1m mới đỡ bớt đau tai, cô liền day day tai đáp lại:

- Tôi đang ở.... Ơ..?

Cô nhìn Dụ Nguyên tắt máy của cô liền nghi hoặc nhìn anh, cô phòng thủ nhìn anh cảnh giác, anh mỉm cười:

- Không lên nghe máy của hắn, em hiện giờ anh biết em đang tâm trạng bất ổn, không muốn nghe hay nói chuyện với ai thì đừng cố gượng mình.

Cô khẽ thả lỏng tay hơn nhưng vẫn phòng thủ có chút nghi ngờ....

Anh vẫn mỉm cười ôn nhu như vậy.....

.

.

.

.

Dạ Minh thực sự rất khó chịu! Cô tắt máy của anh! 3 năm bên nhau cô chưa từng tắt di động của anh! Anh bực dọc nhìn màn hình di động liền gọi lại nhưng trực tiếp bị tắt máy, anh cau có...

Anh chính là không thể hiểu cảm giác mình lúc này? Yêu hay thương như đứa em gái của mình...

Anh chính là ngu ngốc! Anh bỗng cười khổ rồi lấy áo khoác bước ra ngoài, ngoài trời vẫn đổ mưa như muốn trút giận lên anh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play