------Ta là dải phân cách, tại phòng mổ của Lăng Hạo Thiên-----
Dụ Nguyên cùng một số người nữa hốt hoảng chạy tới chỗ của Lăng Hạo Thiên, thấy Hoắc Thiên Kình đang mặt nặng vô cùng đứng ngoài đợi.
- Hoắc Thiên Kình! San San sao rồi?!!!
Dụ Nguyên vội hỏi, Hoắc Thiên Kình quay ra nhìn anh trầm ngâm không nói rút điếu thuốc ra hút... Một lúc mới cất giọng:
- Vẫn đang trong phòng mổ.
Anh nhìn Hoắc Thiên Kình nhíu mày... Hắn trước từng là bạn chí cốt của anh, mỗi lần hút thuốc là đang lo lắng... Sợ hãi...?
Sợ hãi...? Dụ Nguyên nhíu mày chặt hơn im lặng... Hắn đang có ý đồ với San San của anh ư....?
Tất cả trùm vào im lặng, Minh Dạ Nguyệt nhìn vào cánh cửa vẫn đang đóng đó
sợ hãi... anh sợ.... Anh chính là sợ bản thân không thể kìm nén mà bật
khóc... Anh không phải con người yếu đuối đến mức khóc... Nhưng lại sợ
nhìn thấy cô như vậy mà bật khóc...
Két...
Cánh cửa được mở ra... Tất cả liền chú ý đến cánh cửa, Lăng Hạo Thiên bước ra khuôn mặt không thể trắng hơn...
Hoắc Thiên Kình vẻ mặt dù lạnh lùng đến đâu cũng lo lắng không thôi hỏi:
- San San...?
- cứu được rồi... Nhưng... - Lăng Hạo Thiên thở dài im lặng một chút...
Mọi người như nín thở, Mai Mai muốn cáu với thái độ rề rà của anh hỏi:
- San San làm sao? Làm ơn nói đi!!!!
- Cô ấy không có hiện tượng sẽ tỉnh lại, nếu trong một tuần không tỉnh lại thì mãi mãi là người thực vật...
Lăng Hạo Thiên vừa ôm mặt vừa nói một cách mệt mỏi sau 6 tiếng dài đằng đẵng tự phẫu thuật... Anh dù tay cao đến đâu nhưng cũng chỉ là người phàm... Thật xấu hổ cho cái danh bác sĩ thiên tài mà bao năm nay anh được mọi
người xưng hô...
Mai Mai nghe liền chân không còn sức sống quỵ
người ngã xuống đất... Minh Dạ Nguyệt cả người run rẩy như muốn rét run
còn Dụ Nguyên chỉ biết dựa vào tường cho khỏi ngã... Khuôn mặt trắng
bệch...
Tiêu Hồn nhíu mày nhìn tất cả như muốn quỵ sụp xuống liền im lặng không nói gì.... Hoắc Thiên Kình yên lặng, tay run run đưa điếu thuốc lên môi mãi không thể hút... Anh đang cố bình tĩnh... Nhưng như
vậy đến hít thở anh còn cảm thấy khó khăn...
Bầu không khí như muốn chết chóc....
.
-------Ta là dải phân cách, San San?--- ----
.
- Ôi má ơi!!!!!
Cô tự sờ lên mặt ngạc nhiên mừng rỡ sờ qua sờ lại... Đây là khuôn mặt của cô kiếp trước mà!!!!!
- Cố Doanh Doanh...
Cô nghe thấy giọng nói ngọt ngào liền ngẩng lên nhìn thấy mình bị một tấm
kính nhỏ ngăn cách và bên kia ngăn cách chính là nguyên chủ Tích San
San...
- Cô là San San? - Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn nguyên chủ
Nguyên chủ im lặng một lúc rồi nhìn cô gật nhẹ cái đầu rồi nói:
- Cô có hận tôi không?
Doanh Doanh ngạc nhiên bật cười:
- Tại sao tôi lại phải giận cô, tôi vốn là người đã chết! Cướp thân xác
của cô, cướp gia đình cô, cô đòi lại thân xác tôi lại đi giận cô sao?
Nguyên chủ nhíu mày bỗng dưng bật cười to:
- Nực cười! Tỏ ra cao thượng cái gì chứ, lúc cô cướp lấy cơ thể của tôi
chính cô có một lượng tinh thần phấn khích không nhỏ tỏa ra cơ thể không nhỏ! Làm con ma tôi đây đang chuẩn bị siêu thoát mà không thể siêu
thoát! Hết lần này đến lần khác tôi nhập vào người nào đó một ngày để
theo dõi cô, tôi hận! Hận tại sao khi tôi còn sống Minh Đang Linh liên
tục bắt nạt tôi! Hận tại sao những gã nam nhân đó lúc tôi còn sống thì
xua đuổi! Hận cô có thể lật đổ Minh Đang Linh! Hận cô làm cho những gã
đó thú vị cô!
Doanh Doanh yên lặng nhìn nguyên chủ vừa cười điên dại vừa nói, cô đi lại gần tấm kính tay chạm lên tấm kính:
- San San...
Nguyên chủ đang cười điên dại đang từ xinh đẹp tuyệt trần trở lên xấu xí mắt
cũng bắt đầu trở lên đỏ ngầu quay ra trợn mắt với cô...
- Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.... - Doanh Doanh mỉm cười nhẹ
Nguyên chủ ngỡ ngàng yên lặng nhìn cô, Doanh Doanh tiếp tục nói:
- Cô có gia đình, có người mẹ yêu thương cô hết lòng, có khuôn mặt xinh
đẹp, có rất nhiều thứ cô có...Tôi và chị của tôi từ nhỏ đi làm ăn mày,
mãi mới được nhận làm sát thủ, cô được sống trong ánh sáng, còn tôi và
chị ấy thì sống trong bóng tối và máu... Thậm chí chị tôi ngủ không biết bao người đàn ông để hoàn thành nhiệm vụ cho mục đích của tổ chức...
Chúng tôi sống trong máu, lần đầu tôi giết người mà tôi thấy bẩn... Thấy tay mình đầy máu mà không thể sạch! Thậm chí tôi hèn nhát đến mức qua
đây tôi cũng không muốn lộ ra bản năng sát thủ, những nam nhân kia vốn
không phải đối thủ của tôi nhưng tôi muốn một lần sống như người thường. Sống trong ánh sáng như cô vậy... Tôi...
- Đừng khóc.... - Nguyên chủ đôi mắt đã trở về như cũ đi lại gần tấm kính.....
Cô vội lấy tay kia lau nước mắt... Cô không nhận ra bản thân đã khóc... Nguyên chủ nhìn cô một lúc rồi nói:
- Cô thật lương thiện... Doanh Doanh....
Cô cười trừ xua tay nói:
- Không có đâu, đây là chia sẻ thôi, giết không đếm nổi người sao có thể
nói là lương thiện được... Dù vậy khi cô sống lại cũng phải sống thật
tốt nhé San San!!!!
Nguyên chủ nhìn cô liền mỉm cười nhẹ, tay đặt lên tấm kính đúng vị trí tay Doanh Đoanh để lên rồi nói:
- Doanh Doanh... Từ giờ cô không còn là Cố Doanh Doanh nữa... Mà là Tích San San!
Tấm kính biến mất tay hai người chạm vào nhau, Doanh Doanh chưa kịp hiểu gì nguyên chủ liền phát sáng, cô vội vã nắm chặt tay nói:
- Xin đừng đi!
Nguyên chủ chỉ mỉm cười cơ thể tan biến môi mấp máy cho cô đủ nghe:
- Sống thật tốt....
Cô vội vã lắc đầu thật mạnh cố túm lấy nhưng không thành liền mặt đất vỡ vụn, cô rơi xuống.... Rơi xuống....
.
--- ----Ta là dải phân cách, biệt thự trường-------
.
Phương Mẫn Mẫn nghe giọng nói của Hoắc Thiên Kình qua di động, cô đặt một
thiết bị ghi âm lại tất cả cuội gọi đi của anh, ngồi vắt chân mỉm cười
xinh đẹp....
- Ây da, Tích San San à...? Thật quá thú vị đi?!
Khuôn mặt cô ta liền sắc lạnh nắm chặt di động trên tay...
Tích San San! Dám cướp người ta thương, ngươi liền chết không toàn thây đi!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT