San San quay ra nhìn, chẳng ai khác ngoài Vân Thiên Vũ, cô mới cười khẩy... Thật đúng lúc a~ Đóng kịch đóng cho chót nha!!!!!
- a~ Vân tiên sinh, tiểu bạch thỏ của anh đang khóc trong lòng quản gia của tôi kìa!
Mọi người xì xầm bàn tán, Dạ Minh trong lòng vui vẻ vô cùng... Cô mới nói
anh là quản gia của cô nghĩa là anh chỉ là của cô mà thôi a~ Còn Vân
Thiên Vũ có chút không vui... Cái gì mà quản gia của tôi? Cô ta bị úng
não sao?
San San nghiến răng tiếp tục diễn đi lại gần Minh Đang
Linh dùng lực kéo Minh Đang Linh ra khỏi lòng của Dạ Minh đẩy về phía
Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ bất ngờ bị đẩy "vật thể lạ" liền đỡ lấy rồi
nhìn chằm chằm San San...
Minh Đang Linh lúc này khóc lên khóc xuống, tiếp tục làm người không xương ngã vào lòng Vân Thiên Vũ nói:
- San San à... Tại sao vậy...?
- Tại tại cái khỉ gió nhà cô, thẳng cái người lên dựa vào người khác như vậy không thấy ngại à?
Cô gắt lên quát Minh Đang Linh, nói thật bắt cô diễn hoài cũng có lúc
thành thật, nhìn thấy bộ dạng không xương của nữ chủ làm cô buồn nôn
buột miệng mắng... Có vài người cười thấy cô mắng Minh Đang Linh dại
trai, có người lại nói cô mắng quá thâm đi a~?
Dạ Minh vô cùng vui vẻ bỗng chốc ôm chặt cô vào lòng, tất cả cùng ngớ người, anh thỏa mãn kêu lên:
- Anh sẽ chỉ là quản gia của mình em thôi, đừng giận nữa mà?
Cô phi! Cô thèm vào mà tranh anh với nữ chủ? Cô đâu có muốn chết? Đây là do nữ chủ hại cô thôi a!!!!
Mọi người xung quanh cũng tiếp tục bàn tán vô cùng sôi nổi, Vân Thiên Vũ
đau đầu muốn chết nhìn Minh Đang Linh cứ khóc dữ dội trong lòng cảm giác điếc tai vô cùng, trước anh thấy cô vô cùng yếu đuối cần người bảo hộ,
giờ thấy cô cứ chỉ biết khóc lên khóc xuống thật phiền phức và cản
đường!
- Dạ Minh, Tích tiểu thư, lát lên phòng của tôi có chuyện
cần nói. - Vân Thiên Vũ đỡ Minh Đang Linh đi quay ra nhìn San San bằng
ánh mắt khó hiểu... Cô vì gã Dạ Minh này mà tranh chấp với Minh Đang
Linh ư? Não tàn? Úng não? Não heo? Hắn có gì hơn anh mà hai người này om sòm vậy chứ? (Mỗ tác giả khinh bỉ... Ta tạo ra yêu nghiệt tự luyến như
mi thật là sai lầm!)
Cô ỉu xìu muốn chết... Sáng tránh vỏ dưa giờ lại gặp vỏ dừa, cô phải đi giải đen mất thôi nếu muốn giữ cái mạng già của cô a~
Và sau ngày hôm đó... Tin đồn về San San tiểu thư của chúng ta đã thối
danh giờ còn thối danh hơn, chiếm đoạt mĩ nam với nhân viên ép
người ta phải phục tùng mình.... Mỗi lần cô nghe thấy tin tức này cô tức muốn ói ra máu... Đã thối danh rồi giờ mang theo biệt danh hám trai nữa chứ, cô thật sự bực bội hết sức mà!
.
.
Trong văn phòng của Vân Thiên Vũ.
Anh ngồi nhìn màn hình máy tính cả tiếng đồng hồ nhưng đáy mắt không hề
động đậy cho thấy anh hoàn toàn không chú tâm đến nội dung bên trong máy tính...
Tích San San đó thích Dạ Minh đến mức tranh dành với
Linh nhi? Gã Dạ Minh đó có gì hay sao mà hết Linh Nhi đến con nhỏ úng
não cứ xông vào đấu nhau giành hắn?
Anh suy tư gõ gõ ngón tay
lên bàn rồi mở cái ngăn kéo ra, có một chiếc hộp nhỏ xinh, bên
trong chính là đôi khuyên tai vô cùng xinh đẹp.... Lần trước anh thấy
Tích San San trong khu mua sắm ngắm nhìn chiếc khuyên này... Anh không
chần chừ mua nó muốn tặng cho Linh Nhi của anh... Nhưng đến lúc đến
trước mặt thì lại không muốn đưa món quà ra... Gặp Tích San San anh rất
muốn đưa cho cô gái đó món quà anh mua.... Muốn xem phản ứng vui mừng
khi món đồ mình thích có được như nào...
Nhưng tự trọng anh không cho phép mang đồ vật đẹp như này cho con nhỏ úng não... Anh tự nhủ rồi
gật đầu đóng nắp hộp lại cất lại ngăn kéo.
Nhưng... Món quà đó
định cất trong ngăn kéo đến bao giờ chứ? Anh lại tiếp tục lôi ra ngắm
nghía, chắc anh cần đi dạo một chút thông đầu óc thôi, Vân Thiên Vũ bật
dậy bỏ lại hộp hoa tai trên bàn.
Một lát sau Minh Đang Linh lên
gọi anh đi ăn trưa nhưng lại không thấy ai, cô nhìn chiếc hộp nhỏ xinh
trên bàn trực tiếp mở ra đôi mắt lóe sáng...
Đôi khuyên tai này quá đẹp đi!!!!
Cô liền đeo lên tai nhìn ngắm rồi gật gù... Tại sao cô dám đeo ư? Vì Minh
Đang Linh cô đây chắc chắn Vân Thiên Vũ tặng cô món quà này, chẳng qua
là anh ấy ngại mà thôi! Chắc chắn vậy, Minh Đang Linh tủm tỉm cười bước
chân sáo đóng cửa phòng phó chủ tịch lại đi xuống....
.
.
Vân Thiên Vũ lục tìm cái hộp chứa đựng đôi hoa tai đó... Rõ ràng là anh để
mặt bàn giờ không thấy hộp đâu nữa rồi... Mắt anh ánh lên vân đỏ... Chết tiệt, biết vậy tặng lẹ cho con nhỏ úng não cho rồi...
Anh gay
gắt tìm khắp căn phòng cố gắng tìm nó... Một đôi khuyên tai như vậy với
anh không đáng là gì nhưng khi nhìn thấy đôi khuyên tai đấy được San San nhìn ngắm rất lâu, anh cảm thấy vật đó vô cùng đặc biệt và mua ngay sau khi San San đi khỏi...
Anh chẳng hiểu tại sao mình lại mua đôi
khuyên tai đó nữa....? Vì con nhỏ úng não đó thích ư? Anh không nghĩ
vậy... Nhưng không có lý do gì mà tự dưng anh mua cả... anh không biết
tại sao mình lại hành động như vậy. tâm trạng anh vô cùng phức tạp,
trước khi mua nó thì muốn mua được nó, mua được nó rồi thì vô cùng vui
vẻ nhưng đến lúc tặng thì lại vô cùng chần chừ không biết có nên tặng
hay không.... Vô cùng phức tạp và hỗn độn...
Thật ấu trĩ..., cũng có lúc Vân Thiên Vũ anh lại có những suy nghĩ như ngày hôm nay! Vân
Thiên Vũ thầm mắng một câu rồi tìm khắp căn phòng...
Phải tìm ra nó... Anh muốn tặng nó cho người anh muốn tặng nhất, như vậy tâm tư của anh mới được thả lỏng!
.
.
Lúc này lại thêm một người nữa... Bước vào hành trình trinh phục mĩ
nhân.... Cô liên tục tạo hiệu ứng cánh bướm kể từ khi bữa tiệc hóa trang đó kết thúc... Và còn tiếp tục xảy ra cho đến khi cô thật sự hối hận vì hôm đó đã đi bữa tiệc ấy thì đã muộn rồi... Cơ mà... Đây là chuyện của
về sau cơ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT