( ta giải đáp chút ít về đọc giả, có nàng hỏi ta là nữ chủ chỉ có tâm cơ vậy sao thật ra thì rất đơn giản, nữ chủ và San San bằng tuổi là tuổi 19, nữ chủ đi thực tập ở đó nói muốn mới vẻ không dựa dẫm nhưng lý do gì các nàng đọc chương trước đã biết, và nói về tâm cơ thì chỉ có những tâm cơ vặt vãnh, không hề cao siêu cho lắm đâu nha, chỉ là có bàn tay vàng lên tưởng tâm cơ cao thôi các nàng yêu. Nam chủ không phải toàn sỏi mà mỗi lần gặp nam chủ Minh Đang Linh làm đổ từng người một, không nhận ra bộ mặt thật vì lúc đó có bàn tay vàng, làm gì cũng thuận lợi nhé nàng. Cái này có lẽ hơi khó hiểu lên ta dành vài chỗ cho phần này, khi nữ chủ liên tục không được bàn tay vàng bảo vệ bộ mặt thật của nữ chủ mới hiện ra, bình thường có bàn tay vàng vô cùng thuận lợi thì các nam chủ không nhận ra là điều đương nhiên, các nàng lên đọc cái trong ngoặc này để hiểu truyện hơn nghe! Yêu các nàng! Moazz!!! Hê Hê hôm qua chỗ ta mất điện lên là không có đăng chương được hiu hiu, các nàng yêu thông cảm cho ta nghe!)
.
.
.
.
.
.
Minh Đang Linh tâm cơ đầy mình liền đi lại gần, nước mắt vẫn dàn dụa nhưng không hề trôi phấn đi vô cùng yếu đuối...
Chát!
Minh Đang Linh tát San San rồi bật khóc nức nở:
- San San không ngờ cậu nói mỉa mình như vậy... Mình coi cậu như người bạn thân nhất vậy mà... Tớ biết cậu thích Vũ ca và Kình ca... Nhưng cậu cũng đừng vì vậy mà xỉ nhục tớ được không...?
San San bị tát đỏ một bên má, ánh mắt đã không còn thương hoa tiếc ngọc quay ra nhìn Minh Đang Linh diễn trò, xung quanh lại bắt đầu xì xào... Hóa ra Tích San San vì nam nhân mà xỉ nhục... Đúng là loại háo sắc...
Minh Đang Linh trong lòng cười như điên... Một cú dội ngược dòng này quả thực hiệu quả mà mang cô trở lại danh hiệu nữ thần không yếu đuối như mọi người nghĩ!
Minh Đang Linh ra hiệu cho người hầu, cô hầu đi lùi lại đi đằng sau San San vờ vấp ngã túm vào váy của San San thật mạnh muốn cô một bước mất sạch đồ trên người... Minh Đang Linh lóe mắt với cô hầu, cô ta liền hít thở đi ngay đằng sau San San và...
- San San! - Lăng Hạo Thiên đã thấy cô hầu đang chuẩn bị ngã liền vội chạy ra đẩy nhẹ San San sang một bên...
Xoẹt....
Tất cả ngạc nhiên... chiếc áo sơ mi của anh lập tức bung hết cúc áo trên tay anh vẫn còn áo khoác vest... Mặt Lăng Hạo Thiên sa sầm lại... Hoắc Thiên Kình đang để ý diễn biến trên khuôn mặt của Minh Đang Linh không thấy cô hầu, San San biết ai đằng sau mình cũng định né rồi nhưng tên ngốc Lăng Hạo Thiên này lại ra chịu trận thay... Cô bực bội không thôi trợn mắt nhìn Lăng Hạo Thiên...
Thân thể cường tráng của anh hiện rõ mồn một trước mặt tất cả mọi người... Minh Đang Linh nhìn như sói đói chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh, tất cả cô gái ở đó đều đỏ mặt nhưng không ai quay đi mà nhìn chằm chằm vào ngực của anh... Nam nhân thì có người xì xào có người chê, đơn giản vì ghen tỵ...
- San San em không sao chứ? - Hoắc Thiên Kình phản ứng hơi chậm so với bình thường liền quay ra nhìn cô xem cô có sao không, cô lắc đầu rồi nhìn Lăng Hạo Thiên đen mặt... Cô hầu run rẩy không ngừng mặt tái không còn giọt máu...
- Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài, chờ cho Minh phu nhân và Minh tiểu tư xét xử!
Lăng Hạo Thiên nhìn xoáy vào Minh Đang Linh, cô ta thật sự chột dạ liền cúi xuống làm ngơ nhưng bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay... Cô ta chính là không chấp nhận sự thua cuộc này!!!!!!
San San lúc này đã không còn để ý đến cái má đỏ lên mà quay ra đi lại gần Lăng Hạo Thiên, cầm cái áo vest trên tay anh che đi lồng ngực anh nói:
- Còn đứng đờ ra thì vài tiểu thư xông vào anh mà ăn thịt lúc đó tôi cũng không cứu được anh đâu bác sĩ Lăng!
Lăng Hạo Thiên giờ mới nhớ ra liền lui về phía sau đi theo bảo vệ để tay cái áo sơ mi trắng khác, San San thở dài cái thượt quay ra nhìn Minh Đang Linh rồi cười lạnh, cô ta thấy cô cười lạnh trực tiếp lạnh buốt sống lưng....
- Minh tiểu thư, tôi không thích Vũ ca hay Kình ca của cô... Cô ôm nhiều nam nhân như vậy tại sao lại đổ tội cho tôi a~
Minh Đang Linh lúc này đã tái mặt... Hoắc Thiên Kình và Vân Thiên Vũ cùng nhíu mày.... Cô nói họ như kiểu đồ vật sưu tầm của Minh Đang Linh vậy (thực chất là vậy mà?) lúc này mọi người tiếp tục ra kết luận lần thứ n rằng Minh Đang Linh mới là người đổ lỗi của San San... Lúc này chính là lúc San San thắng áp đảo....
Minh Đang Linh lại tiếp tục bộ dạng yếu đuối khóc nức nở, vô cùng tự nhiên chạy vào lòng Vân Thiên Vũ mà khóc nấc lên nghe vô cùng đáng thương... Anh lúc này chính là có chút phiền chán nhìn cô gái ngày trước mình cố dành lấy giờ lại cảm thấy chán ghét lạ thường... Nhưng là một người đàn ông liên anh bất đắc dĩ ôm cô nhẹ nhàng tách đám đông ra giải nguy cho Minh Đang Linh.
San San hít thở một hơi... Cô chẳng ngờ kịch lại như vậy nữa... Vô cùng kì quái.... Cô chỉ là nữ phụ... Nữ phụ Tích San San... Mà quá nhiều chuyển biến đến vậy nữa... Hoắc Thiên Kình thấy cô cứ hít thở liền mỉm cười cầm tay lên định nói...
- San San nhảy cùng anh một điệu được không?
San San quay ra nhìn Hoắc Thiên Kình... Anh ta cũng là nam chủ, vẫn nên tránh xa hắn là tốt nhất. Cô mỉm cười duyên dáng từ chối:
- Tôi có Mai Mai nhảy cùng rồi!
- Hả tớ á... - Mai Mai từ đầu ngơ ngơ không hiểu gì từ đầu giờ bị lôi vào một cách đột ngột làm cô nàng càng thêm bế tắc....
Cô không để Mai Mai nói thêm câu nói ngu ngốc nào nữa liền trực tiếp kéo cô chạy mất... Hoắc Thiên Kình đờ người tay vẫn ở trên không trung... Hụt hẫng... Anh cười khổ... Đúng là không hề có tiền đồ mà...
Ở trên lầu Dạ Minh mỉm cười khi thấy cô từ chối Hoắc Thiên Kình, anh tiếp tục nói chuyện với Minh Dạ Nguyệt. Bởi vì San San là của anh mà thôi!!!!!
San San cũng không nhận ra tình thế của chính bản thân, nếu cô nhận ra cô sẽ cười khổ... Thà bị bắn mấy phát chết ngeo còn hơn bị những nam nhân này bám dai như đỉa.... Nhưng đây chỉ là chuyện về sau thôi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT