Mộ Dung Long Sách đang ngồi trong đại điện của Tuyệt Ảnh Thành nghị sự cùng Nam Cung Thiên Sơn. Theo hắn dự kiến thì Tuyệt Ảnh Thành nhất định sẽ ra tay với Đức Âm, có điều hắn không ngờ được đòn sát thủ mà Tuyệt Ảnh Thành dùng lại là U Tuyền công tử.
Nam Cung Thiên Sơn cùng hoàng đế, Long Sách bắt đầu trao đổi về những vấn đề rắc rối phức tạp, nội dung đề cập gồm có lợi nhuận phân chia sau này, các loại điều khoản, liên minh vân vân. Trong đó Nam Cung Thiên Sơn còn giăng bẫy không mấy hảo ý, yêu cầu Mộ Dung Long Sách để Mộ Dung Đức Âm ở lại Tuyệt Ảnh Thành trong một thời gian ngắn.
Biết ngay các người có ý đồ bất chính với Đức Âm của ta mà!!!!!!!!!!!!!!! Mộ Dung Long Sách trong lòng nổi giận lôi đình nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh ứng phó: “Đức Âm không có giang hồ kinh nghiệm, làm việc lỗ mãng, thỉnh Thiên Sơn thành chủ nghĩ lại.”
Nam Cung Thiên Sơn cười nói: “Không sao, ta sẽ tự mình trợ giúp Đức Âm công tử, chẳng lẽ Long Sách không tin tưởng tại hạ sao?”
Tin cái đầu của ngươi ấy!!!!! Khuôn mặt Mộ Dung Long Sách hơi run rẩy một chút nói: “Đức Âm thói quen tật xấu rất nhiều, đến lúc đó nếu có chỗ bất kính sẽ gây ra xích mích giữa đôi bên. Ta vẫn là câu nói kia, thỉnh thành chủ nghĩ lại.” Nam Cung Thiên Sơn nói: “Long Sách công tử, chuyện này gia huynh đã sớm dự kiến trước, cố ý muốn mời Đức Âm công tử lưu lại trong Tuyệt Ảnh Thành. Vậy nên chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo để Đức Âm cảm thấy thoải mái như ở nhà. Huống gì chỉ có nửa năm ngắn ngủi, thỉnh ngài cứ yên tâm. Đức Âm công tử ở trong này sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa cũng để cảm tạ ngài, Tuyệt Ảnh Thành sẽ dâng trọng lễ.” Dứt lời hắn đưa ra một loạt các điều kiện mê người, nhưng ẩn ngầm cũng là, nếu Long Sách không đồng ý, Tuyệt Ảnh Thành nhất định sẽ có thủ đoạn khiến cho Băng Tiễu Thành không yên ổn.
Nam Cung Thiên Sơn còn dở trò, đưa ra một hộp gấm trước mặt hoàng đế, nói: “Đây chính là giải dược cuối cùng của chất độc trong người giáo chủ, chỉ cần Long Sách công tử gật đầu, ta lập tức dâng hai tay đưa giải dược độc nhất này.”
Vì thế hoàng đế liền nói: “Long Sách, ngươi theo Nam Cung thành chủ đi, để cho Đức Âm nếm trải một chút, theo Nam Cung thành chủ học tập chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Hôn quân vô liêm sỉ!! Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy!! Các ngươi đều sớm tính kế ta!! Mộ Dung Long Sách trừng mắt nhìn hoàng đế một cái, hít sâu một hơi nói: “Được rồi, kỳ thật người khiến ta không an tâm nhất đời này chính là Đức Âm. Nam Cung thành chủ nói vậy chắc cũng giống ta, hiểu được cái gì là huynh đệ tình thâm. Ta chỉ cầu Nam Cung thành chủ cho phép ta tạm thời ở bên canh Đức Âm trong một thời gian ngắn. Đợi hắn có thể thích ứng hoàn cảnh của nơi này, ta liền quay về xử lý chuyện của Băng Tiễu Thành. Ngươi xem được không?” “Long Sách thành chủ ngài đừng chưa gì đã quên chứ!” Nam Cung Thiên Sơn lóe lên một tia giả dối, “Ngài là nhật lí vạn ky, ở trong Tuyệt Ảnh Thành lâu quá như vậy ta chỉ sợ không ổn.” Rất rõ ràng hắn muốn đuổi đi Mộ Dung Long Sách chướng ngại.
Mộ Dung Long Sách giờ phút này giống như một huynh trưởng tốt luyến tiếc vạn phần đệ đệ của mình, vừa nài nỉ vừa cứng rắn khiến cho Nam Cung Thiên Sợ rốt cục cũng không chịu nổi, dứt khoát: “Thành chủ, hy vọng ngài có thể nhận rõ một chút thành ý của Tuyệt Ảnh Thành chúng ta. Bằng không, quả thật uổng phí rượu mời của chúng ta.” Nói xong nhìn Ân Cốt liếc mắt một cái. Ý nói nếu dong dài rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, liền biến các ngươi giống như Ân Cốt, cả đời chịu không chế của Tuyệt Ảnh Thành.
Mộ Dung Long Sách rốt cuộc miễn cưỡng gật đầu, đồng ý để Mộ Dung Đức Âm tạm thời ở lại trong Tuyệt Ảnh Thành.
Đây chính là Khế ước ‘nhân tài lưu động’.
——
Mộ Dung Long Sách rốt cuộc cũng ra khỏi được cuộc họp nghẹt thở kia, rầu rĩ không vui cùng hoàng đế trở về khách phòng của bọn họ.
Kết quả là hắn đã thấy ai?! Mộ Dung Long Sách nhịn không được muốn đi rửa mắt!
Hắn thế nhưng nhìn thấy U Tuyền!
Hoàng đế và Ân Cốt nhìn U Tuyền, phản ứng đầu tiên đều là: quả nhiên là một mỹ nhân, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh theo kiểu just so so. Dù sao ở bên cạnh ngủ là một tên hỗn đãn siêu tuyệt mỹ, mắt thẩm mỹ đã chai rồi.
U Tuyền đang ngồi quạt cho Đức Âm ngủ say. Khi y quay đầu nhìn thấy Mộ Dung Long Sách, chiếc quạt nhỏ trong tay rơi xuống đất.
“Tuyền Nhi!! Ngươi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!” Mộ Dung Long Sách biểu hiện ra một bộ dáng giật mình, dù rằng hắn đã sớm biết U Tuyền chính là người của Tuyệt Ảnh Thành.
“Long Sách… quả nhiên là ngươi đến…” Ánh mắt của U Tuyền trở nên ai oán. Bốn mắt hai người nhìn nhau, phảng phất giống như đôi vợ chồng chia tay lâu ngày gặp lại.
Hoàng đế và Ân Cốt thức thời lui ra, bất qua khi xoay người thì trong lòng đều nghĩ: Làm gì chứ! Hai con cáo già giả tạo!
“Tuyền Nhi! Ta đã rất hối hận hành vi của mình! Vì cái gì ngươi phải rời khỏi ta!! Ngươi có biết khi ngươi không ở, ta tuyệt vọng cỡ nào, thương tâm cỡ nào, trống rỗng cỡ nào sao!!” Long Sách cơ hồ là khóc thành tiếng. Tiếng la của hắn theo buồng truyền ra, còn mang theo thanh âm tan nát cõi lòng. Điều này khiến cho hoàng đế cùng Ân Cốt run lên một cái, mẹ ơi, buồn nôn quá!
“Không, không. Ngươi không cần nói nữa. Long Sách, không, Mộ Dung thành chủ, duyên phận của chúng ta đã hết. Ta đã nói rồi. Kiếp này vĩnh viễn không gặp…” U Tuyền hút hút mũi, tĩnh mỹ khóc nói.
Vì thế, suốt một canh giờ sau, U Tuyền và Long Sách bắt đầu màn giao chiến đau khổ tình trường của ngươi với ta.
Nhưng mà U Tuyền thủy chung đứng ở thượng phong, y dùng thế công mềm mại, lấy nhu thắng cương, làm cho Long Sách rối tung rối mù thất bại. Cuối cùng hắn quỳ trên mặt đất nắm lấy góc áo của U Tuyền, nhưng U Tuyền quyết tâm phải chấm dứt chuyện này, thậm chí cầm lấy chủy thủ muốn tự sát.
“Không cần!!!!! Không cần!!!!!!! Tuyền Nhi!!!!!!!!!!! Ngươi đừng làm thế!!!!!!! Ta van xin ngươi!! Ta van xin ngươi!!! Ta sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa!!! Chỉ cần ngươi sống tốt là được rồi!! Ngươi biết ngươi chết thì ta cũng không thể sống nối mà!!!!” Tiếng rống của Long Sách lại tra tấn màng tai của cặp đôi hoàng đế.
“Long Sách… Ngươi tại sao phải bức ta… Khi ấy ngươi bức ta còn chưa đủ sao?… Ngươi rõ ràng nói qua, ngươi cả đời sẽ yêu chỉ mình ta. Thế nhưng ngươi lại gạt ta đi tìm nam nhân khác!! Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi trong kĩ viện với nam nhân khác, lòng cảm thụ thế nào sao? Tan nát! Nứt ra, những khe vỡ đều là máu không thể lành lại! Long Sách, tình cảm của ta là duy nhất, ta không thể chịu được sự phản bội. Chỉ cần nhớ tới, linh hồn ta muốn tan đi! Van cầu ngươi! Van cầu ngươi buông tha ta đi!” U Tuyền đưa chủy thủ lên cổ mình, khóc ròng nói.
“Tuyên Nhi! Tuyền Nhi! Tuyền Nhi! Ta cầu ngươi bỏ chủy xuống…” Mộ Dung Long Sách đau khổ ngẩng đầu lên nói, nhưng lập tức ngơ ra.
Đức Âm tên hỗn đã kia… ở phía sau U Tuyền, lộ ra nụ cười tà ác đầy huyết tinh không còn chút kiên nhẫn nào kia, tựa như lúc muốn giết Nam Cung Thiên Thành!!!!!!!!!
A a a a a a a a!!!
“Đừng —————-!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thanh rống này của Mộ Dung Long Sách đã muốn bay lên đến cảnh giới mới.
Ngay tại U Tuyền nhắm mắt nắm lấy chủy thủy muốn đâm vào cổ mình, tay y đột nhiên bị người đằng sau cầm lấy. Mộ Dung Đức Âm bá đạo đoạt chủy thủ trong tay y, ôm y vào lòng ngực của mình, đối với Mộ Dung Long Sách tuyên bố:
“Huynh trường, U Tuyền là của ta! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi hủy hắn! Ta cả đời này yêu nhất chỉ có một mình hắn! Nếu ngươi ép buộc hắn, đừng trách ta thủ hạ lưu tình!”
[Nam nhân không có sự nghiệp thật đáng buồn… chẳng có uy thế gì cả…]
Ngu ngốc… Soạn ra lời sẵn cho ngươi mà cũng nói sai… Mộ Dung Long Sách = =! Là không hạ thủ lưu tình!!
Là không hạ thủ lưu tình đó có biết không? Tiểu tử ngươi vẫn là quá non, quá non, quá non… Lời kích động vậy mà nói sai… U Tuyền công tử trong lòng cũng âm thầm thở dài.
“Đức Âm… Ngươi ngươi ngươi nói cái gì?!” Mộ Dung Long Sách kiên trì muốn diễn hết màn khổ tình này, lừa bịp U Tuyền.
“Ta nói, ta ái Long Tuyền công tử!” Mộ Dung Đức Âm còn nói.
Phốc —-
Hoàng đế phun hết ngụm trà vừa uống.
Mà toàn thể mọi người ở đây biểu tình đều biến thành = = [Bao gồm luôn Mộ Dung Đức Âm]
Kể cả U Tuyền công tử cũng vậy.
Uy…
Tiểu tử…
Ta
Không phải
Long Tuyền kiếm
có biết không hả?
Im lặng kéo dài một lúc.
“Tốt lắm, ta nghĩ tất cả mọi người đã bình tĩnh trở lại, ngồi xuống nói chuyện đi.” Đức Âm phát biểu như tổng kết chuyện, “Còn có, ta nói sai rồi, không phải Long Tuyền công tử, là U Tuyền.”
Vô liêm sỉ… Ngươi không cần phải sửa lại… Ngu ngốc… Mộ Dung Long Sách vẻ mặt bất lực.
Đắc tội U Tuyền thì kết cục còn khủng bố hơn cả xuống địa ngục… Đức Âm… Ta không cứu được ngươi…
Biểu tình của Ân Cốt thì tự tiếu phi tiếu:
Mẹ nó…
Thực là hả giận!!! Dính vào tên U Tuyền kia! Mộ Dung Đức Âm ngươi chuẩn bị chết đi!! Chờ chết đi!! Chờ chết đi!! Mẹ nó!! Tên Đức Âm khốn khiếp!! Gặp phải U Tuyền ngươi chết chắc rồi! Hãy chờ chết đi!!!
E/N: Long Tuyền kiếm là một thanh kiếm cổ của TQ, ai muốn biết thêm chi tiết thì cứ việc google.
Mà mình là mình phải bon chen thêm câu nữa, bạn Đức Âm có hại cho não quá =))))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT