Sau một ngày vào Tuyệt Ảnh Thành, tin tức không hay rốt cuộc đến.
Đó là vào buổi trưa, thời tiết âm u. Mộ Dung Đức Âm nằm trên giường, kiều chân bắt chéo ngủ trưa còn Long Sách nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người tới, Long Sách lập tức bật dậy, đem chăn đắp lên người Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm đầu nghiêng qua một bên, hai chân nằm thẳng, giả chết.
“Tuyệt Ảnh Thành nhị đương gia đến đấy.” Mộ Dung Long Sách vươn đầu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt ngưng trọng nói, “Ta ra xem thử, ngươi chờ ở đây đi.”
“Đi đi.” Mộ Dung Đức Âm vui vẻ giả làm người bệnh. Vì thế Mộ Dung Long Sách đi ra ngoài, thật lâu lúc sau mới nghe được bước chân đang hướng về phía phòng ngủ. Một giọng nam tử xa lạ nói: “Nghe nói Đức Âm công tử cũng bị thương không nhẹ, Nam Cung Thiên Sơn đại diện cho Tuyệt Ảnh Thành đến thăm hỏi.” Nói xong có một đám người đi theo hướng về phía giường. Mộ Dung Đức Âm nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm thấy màn giường của mình bị nhấc lên, ngay sau đó là tiếng hấp khí cùng với tiếng than nhẹ “Thật đẹp”.
Qua thật lâu, Mộ Dung Long Sách mới nói: “Đức Âm vừa mới ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Đi cùng Nam Cung Thiên Sơn qua chỗ khác, hắn nhỏ giọng nói: “Tình hình của thành chủ thế nào rồi?”
Nam Cung Thiên Sơn buồn bã nói: “Hắn mất trí nhớ. Lần này thế lực ám sát kia thực cả gan làm loạn, dấu vết một chút cũng không có. Chúng ta hoài nghi là Huyết Đạo Môn gây nên, và cũng đã sắp xếp ổn thỏa để báo thù cho huynh trưởng.” Những lời này nhẹ nhàng bâng quơ nhưng có thể thấy được hắn sớm có nghi ngờ với Mộ Dung Long Sách. “Nếu Nam Cung thành chủ không chê, Băng Tiễu Thành có thể chung tay giúp đỡ!” Mộ Dung Long Sách cực kỳ thành khẩn nói.
“A, chuyện này thật không cần làm phiền đến Mộ Dung thành chủ. Đây chỉ là chuyện nhỏ, Tuyệt Ảnh Thành vẫn có thể ứng phó được.” Nam Cung Thiên Sơn lời nói tuy ôn hòa, nhưng không khác gì tạt một xô nước lạnh vào sự nhiệt tình của Long Sách.
Nam Cung Thiên Sơn lại tiếp tục: “Từ lúc gia huynh bị trọng thương, tình huống hỗn loạn chưa thể cùng các vị trao đổi những chuyện quan trọng. Hiện giờ gia huynh vẫn còn thương tíc, tại hạ sẽ đại diện cho hắn trao đổi cùng với các vị. Công việc cụ thể xin thỉnh Hoàng công tử (hoàng đế), Long Sách thành chủ và Ân Cốt giáo chủ đêm nay đến làm khách ở Tuyệt Ảnh Điện, cùng bàn về tương lai của võ lâm. Đây là việc trọng yếu, xin các vị hãy đến dự tiệc.”
Hắn phô trương như vậy, lại đương nhiên khiến cho hoàng đế chủ động đến gặp khiến cho hoàng đế ở một bên rất căm tức.
Ân Cốt yên lặng không nói gì. Nam Cung Thiên Sơn cực kỳ giả dối, là một nhân vật lợi hại. Tuyệt Ảnh Thành thì ngọa hổ tàng long. Lần này bọn họ vào trong này, không thể tránh khỏi một cuộc đấu trí cũng như đọ sức ác liệt, mà trận chiến thì chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Còn Đức Âm âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Bi ai của nam nhân không có sự nghiệp. Vì trong danh sách được mời của người ta không có tên mình nên hắn bất mãn.
Nói đi, người ta mời một tên bị trọng thương như ngươi để làm gì chứ?
——
Ban đêm, ba tên nam nhân có sự nghiệp đều đi dự tiệc, Đức Âm một mình một người ởphòng ngủ. Bất quá Tuyệt Ảnh Thành cũng chu đáo, phái người đến chiếu cố hắn. Mộ Dung Đức Âm thấy có người tiến vào, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn, lẩm bẩm: “Cũng may, không có phát sốt.”
Hắn mở to mắt, cùng người trước mặt bốn mắt nhìn nhau.
Người thanh niên trước mặt cực kỳ ôn nhu dịu dàng, đôi mắt gợi tình ôn thuận có thể khiến lòng người ta gợn sóng. Y cùng Đức Âm đều là những nhân vật xinh đẹp cực phẩm, hai người tự lại cùng một chỗ khiến cho những người hầu tròng mắt muốn rớt ra, trời ạ, thật sự rất chói mắt, rất chói mắt!
“Nhìn thấy công tử, ta tự biết hào danh của mình đành phải nhường lại rồi.” Thanh niên ôn nhu cười, giống như ngũ nguyệt xuân phong làm say lòng người.
Danh hào gì? Đức Âm muốn mở miệng hỏi nhưng đã bị ngăn lại.
“Xùy, công tử hiện tại đang suy yếu, tốt nhất ít nói thôi.” Thanh niên lấy tay đặt nhẹ lên môi Đức Âm, cười nói: “Tự nhiên được người khác tùy tiện đặt cho danh hiệu Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đủ thứ loại, nhưng danh hào này xem ra chỉ có công tử mới thích hợp thôi.”
“…” Mộ Dung Đức Âm không nói nữa. Hắn nghĩ người này chính là kẻ đã từng khiến cho Mộ Dung Long Sách mê muội trước kia, U Tuyền công tử! Thật không hổ danh! Người ôn nhã như vậy người nào gặp cũng phải thích, khó trách huynh trưởng trước kia nói với hắn: “Ngươi tuy rằng bộ dáng xinh đẹp, nhưng không bằng được một phần của U Tuyền! Thậm chí còn không xách dép cho hắn được!”
Phong thái của U Tuyền thế này thật sự là câu nhân bẩm sinh, mị thái không thể học mà có được.
U Tuyền tươi cười dễ thân, khiến cho bất luận kẻ nào cũng cảm thấy yên tâm, thả lỏng người khi có y ở bên. U Tuyền cầm tay Mộ Dung Đức Âm, đặt vào chậu nước được người hầu bưng tới cẩn thận chà lau. Động tác của y rất mềm nhẹ, là một loại hưởng thụ. Y rất biết cách hầu hạ người khác, thật là một vưu vật. Khó trách Long Sách và Tuyệt Ảnh thành chủ đều xem y là bảo vật.
“Bị thương nặng như vậy, nhất định rất đau phải không?” U Tuyền một bên rửa tay cho Đức Âm, một bên nói, “Bất quá xin công tử yên tâm. Thần y trong Tuyệt Ảnh Thành rất nhiều, nhất định có thể khiến cho công tử khỏi hẳn như xưa. Đúng rồi, ta nghe Long Sách thành chủ từng nói. Công tử từ trong bụng mẹ đã bẩm sinh suy nhược nhiều bệnh, vậy nên ta đã chuẩn bị một bữa tối bổ dưỡng, đa số là thức ăn lỏng cho dễ nuốt. Công tử thân thể không tiện, nếu không chê, ta sẽ phụng bồi công tử dùng bữa.”
“Đa tạ U Tuyền công tử.” Mộ Dung Đức Âm bắt đầu sử dụng thanh tuyến phiên bản yếu đuối ra, âm thanh nhẹ nhàng lịch sự tao nhã giống như của U Tuyền.
“Âm thanh của công tử thật là dễ nghe.” U Tuyền công tử cúi đầu, đưa tay che miệng khẽ cười. Khoảng khắc trong nháy mắt ấy kinh diễm cả phòng.
[Cưỡng-chế-xen-vào! Một tư tưởng quỷ dị chợt lóe trong đầu Đức Âm:
Mộ Dung Long Sách quát to một tiếng: “Bắt đầu!!”
Mộ Dung Đức Âm bơi ngửa, Ân Cốt bơi tự do, U Tuyền bơi ếch. Ba người nằm trên hành lang mà bắt đầu thi bơi.
Tại sao lý tưởng quỷ dị như vậy lại xuất hiện trong đầu Đức Âm thì căn bản hắn cũng không hiểu.
Dù sao, Đức Âm âm thầm nghĩ nếu U Tuyền bị chuốc say cũng rất thú vị.]
Long Sách từng thổ lộ tình cảm của mình với Mộ Dung Đức Âm rằng: “Đức Âm, tuy ta rất thích U Tuyền. Có điều một kẻ trời sinh có thể mê đảo người khác như U Tuyền là một nhân vật nguy hiểm. Mị lực chính là vũ khí trí mạng của hắn. Một khi đã nhìn thấy hắn thì nhất định sẽ bị hắn mê hoặc. Từ trước đến nay, không ai không động tâm trước hắn. Hắn và ngươi đều có thể đoạt hồn người khác, thậm chí hắn còn vượt qua cả ngươi. Bởi vì ngươi trừ bỏ cái mặt ra thì không làm được cái gì ra hồn cả! Toàn làm rối tinh rối mù lên!! Khụ khụ, xả một chút. Nói chung là, vô luận ngươi có thật sự bị hắn mê đảo hay không thì ngươi cũng phải làm hắn nghĩ rằng ngươi bị hắn hấp dẫn! Bằng không hậu quả rất khủng khiếp!”
“Khủng khiếp như thế nào?” Mộ Dung Đức Âm hỏi huynh trưởng.
“Ta chỉ có thể nói, trên đời này, không-có-ai-không-bị-hắn-quyến-rũ. Ngươi hiểu được ý ta không?” Mộ Dung Long Sách nói.
“Ý ngươi nói, người hắn không mê hoặc được sẽ không còn tồn tại đó hả… = =”
“Ngươi nói đi?”
… … = =
Đây chẳng phải khẳng định U Tuyền là một tên siêu cấp khó chơi sao!!?
Mộ Dung Đức Âm chớp mắt thu hồn về, tim của hắn lộp bộp một chút. Tại sao đối mặt với U Tuyền công tử tim của hắn không có đập nhanh?
Đây không phải bảo là hắn sắp có đại phiền toái chứ?
Không, hắn ghét nhất vướng vào phiền toái.
Mộ Dung Đức Âm nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cầm lấy bàn tay tiêm dài của U Tuyền.
“Đức Âm công tử?” U Tuyền thoáng kinh ngạc.
“U Tuyền công tử, ngươi rất giống… mẫu thân của ta…” Mộ Dung Đức Âm bộc bạch ẩn tình thầm kín.
Tên Đức Âm ngươi kia thổ lộ kiểu gì đó hả?!!!
Nếu tình thánh Long Sách và tình bá hoàng đế ở đây, thấy tình cảnh này đại khái sẽ phát điên mất.
“Hả? Mẫu thân của ngươi? Nàng rất giống nam nhân sao?” Nụ cười của U Tuyền công tử mất tự nhiên run run một chút.
Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy trong mắt y lóe lên một ánh lãnh lệ, khôn khan nói: “Không, ý của ta là, ngươi và nàng giống nhau, rất xinh đẹp, rất ôn nhu.”
“Thì ra là vậy! Nhưng ta là nam nhân, làm sao có thể so sánh với lệnh đường được chứ? Đức Âm công tử thật là thẳng thắn đáng yêu quá!” U Tuyền tay đặt ở ngực, ha hả cười khẽ, sau đó lại chợt nói: “Ấy chết, Đức Âm công tử, đều là ta không tốt, không nên làm ngươi nói nhiều như vậy. Nhìn xem ngươi toát cả mồ hôi rồi, nhất định là rất mệt.” Nói xong liền cầm chiếc khăn tay thơm ngát lau trán giúp Đức Âm.
Mồ hôi này, là do căng thẳng đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT