“Cút cho ta!” Ân Cốt ném giày vào lưng Mộ Dung Đức Âm, đuổi đi tên hỗn đản sát phong cảnh này.
Mộ Dung Đức Âm đem chậu nước rửa chân đặt ở cửa sau đó đi về phòng mình ngủ. Xem ra một ngày bận rộn hôm nay đã ngừng, Ân Cốt bảo không muốn nhìn thấy hắn, coi như buổi tối sẽ không có việc của mình. Mà cho dù có, Mộ Dung Đức Âm cũng lấy cớ bị đuổi đi để thoái thác, vậy là cứ thế tan việc.
Mộ Dung Long Sách xuất hiện một bên, lập tức nói: “Đức Âm, ngươi thật sự kính cẩn nghe theo như vậy, đi rửa chân cho Ân Cốt cơ đấy. Ta thân là đại ca ngươi, nhiều năm như vậy chưa bao giờ được hưởng thụ một lần. Lại đây lấy nước rửa chân cho ta, bằng không, hừ hừ…”
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh một tiếng, bị Mộ Dung Long Sách kéo đi.
Trong căn phòng xa hoa của mình, Mộ Dung Long Sách phè phỡn đem chân mình ngâm trong bồn nước, đợi Mộ Dung Đức Âm xoa nắn mát xa. Mộ Dung Đức Âm lấy khăn che nửa khuôn mặt, bắt đầu công việc. Kỳ thật hắn chẳng muốn làm cái việc của hạ nhân này, thế nên tùy tiện bóp bóp sờ sờ, nhìn Mộ Dung Long Sách thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, Đức Âm bất hảo rút xuống trâm cài tóc trên đầu mình, lướt qua lướt lại trong lòng bàn chân Long Sách. Mộ Dung Long Sách lập tức tỉnh, bắt đầu ha ha ha cười, đứt quãng la: “Dừng tay! Ahaha… Dừng tay! Ngươi làm gì!! Đừng có làm nhột ta!” “Hừ hừ.” Đức Âm âm hiểm cười hai tiếng, lập tức đứng lên cầm lấy bồn rửa chân, dội xuống đầu Mộ Dung Long Sách.
“Tiện nhân các người!! Dám để ta phải rửa chân cho các ngươi sao! Đi. chết. đi!!!”
Dùng mười thành nội lực la lên, tiếng hét không khác gì thiên long rống có thể nghe rõ ràng trong vòng hai dặm. Làm Ân Cốt đang cắt móng chân sợ tới mức run lên, cắt trúng một miếng da, máu chảy ròng ròng.
Núi lửa yên lặng tích tụ của Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc bạo phát. Mộ Dung Long Sách lần thứ n thành công chọc phát bạo hỏa của Đức.
Chú thích: dưỡng sư tử rất phiêu lưu, đùa sư tử cũng phải cẩn thận.
——
Ù tai rồi!
Mộ Dung Long Sách ngoáy ngoáy lỗ tai, trên mắt trái còn một vòng thâm. Không cần nói cũng biết, tối qua Mộ Dung huynh đệ lại đại chiến một hồi. Mười mấy thị vệ võ công cao cường không quản trọng thương mới đem Đức Âm lôi đi được. Mộ Dung Long Sách mặt mũi bầm dập trằn trọc tính toán một đêm, lần này phải giáo huấn đàng hoàng lại Đức Âm!!
Tất nhiên Mộ Dung Đức Âm bị giam vào địa lao, dùng huyền băng xích sắt khóa tay chân rồi bị đưa vào băng đàm dưới địa lao nhốt để cho hắn bình tĩnh lại.
Ba ngày sau, Ân Cốt, hoàng đế và Mộ Dung Long Sách đàm phán ổn thỏa, chuẩn bị xuôi Nam. Ân Cốt dùng giải dược tạm thời, tình trạng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn nhưng vẫn chưa thể tiêu trừ tận gốc, kiểu gì cũng phải tìm được thần bí Tuyệt Ảnh Thành thành chủ.
Tả hộ pháp vì trọng thương vẫn chưa lành nên lưu lại trong sơn trang tĩnh dưỡng. Lần này xuôi Nam, hộ vệ nhiệm vụ được đặt vào tay của cái tên tính tình bất thường, núi lửa ẩn nhẫn không biết khi nào thì bạo phát Đức Âm kia.
Sau khi bàn bạc thỏa đáng với hoàng đế và Ân Cốt, Mộ Dung Long Sách đi địa lao đem Đức Âm ra. Bị bỏ trong băng đàm lạnh lẽo ba ngày, Mộ Dung Đức Âm tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm nhìn rất chật vật khiến cho hoàng đế có chút không đành lòng. Dù sao cũng là một mỹ nhân khí phách, hiện giờ lại mang dáng dấp tù nhân thế này.
Mộ Dung Long Sách thì lại chẳng quan tâm, khoanh tay nói: “Tiểu tử Đức Âm không biết nghe lời, sớm thành thói quen. Lần sau còn vậy ta sẽ tăng thêm hình phạt! Đến khi nào biết hối cải mới thôi!”
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm tóc tai rối loạn phát ra một tiếng hừ lạnh, hắn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn, sát khí nhất thời lan tràn.
Hoàng đế và Ân Cốt cảm thấy một cỗ sát khí đập vào mặt, không hẹn mà cùng thối lui. Mộ Dung Long Sách lại quá quen thuộc nên bước tới phía trước, lệnh cho hạ nhân mở xiềng xích chân tay của Đức Âm ra.
Bởi vì thời gian bị nhốt khá dài, cổ tay của Đức Âm bị hằn đến chảy máu. Mộ Dung Long Sách nhìn thấy nhất thời khó thở, quên cả gọi người đến xem thử cổ tay của hắn một chút. Nhìn thấy hai tay của Đức Âm, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng tê dại. Trong mắt biểu lộ một tia chua xót mà chính hắn cũng không phát hiện ra, Mộ Dung Long Sách vẫn làm bộ một huynh trưởng cao cao tại thượng nói: “Đức Âm, hy vọng ngươi có thể nhớ rõ giáo huấn lần này. Cho dù ngươi là đệ đệ của ta thì ta cũng có cách trị ngươi! Gia huấn của Mộ Dung gia chính là vô tình.”
Hoàng đế giật giật khóe miệng: Há, còn đem cả gia huấn ra đây! Mộ Dung Long Sách, ngươi cố ý nói để ta nghe sao? Thị uy với hoàng quyền? Còn non lắm nhóc!
Vì thế, hắn lộ ra phúc hắc tà mị cười, phẩy cây quạt trong tay mình mở ra, tạo vẻ nói: “Long Sách, Đức Âm bất quá là nhất thời hồ đồ. Ta nghĩ hắn đã chịu đủ khổ rồi, ngươi mau dẫn hắn đi thay quần áo, chúng ta chuẩn bị lên đường.”
Mộ Dung Long Sách nói: “Nếu hoàng huynh đã ra mặt cầu tình cho ngươi, ta sẽ tạm tha vậy! Đi, đừng có đứng ở chỗ này làm ta mất mặt!” Dứt lời mang theo Đức Âm không nói một tiếng đi ra ngoài.
Trong dược phòng, Đức Âm tắm rửa thay đồ sạch sẽ ngồi ở bên bàn, để cho đại phu băng bó cổ tay. Mộ Dung Long Sách chắp tay sau lưng đứng bên quan sát, lầm bầm nói: “Đức Âm ngươi ngu ngốc, bị hằn đến chảy máu như vậy sao không kêu một tiếng để người đến?”
Hai tay của Mộ Dung Đức Âm được Mộ Dung Long Sách hạ lệnh bao thành hai cái bọc trắng. Cho hắn ăn no chút buổi sáng thì Mộ Dung Long Sách phái người đến đón, bảo xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Mộ Dung Đức Âm được tôi tớ thay một thân vân cẩm trường bào nguyệt sắc, tóc được ngọc quan cột lên, tuyệt sắc kinh người khiến cho người hầu đều bị mê hoặc. Hắn đối với hình ảnh phản chiếu của mình trên gương đồng cũng rất hài lòng, cầm lấy ngọc cốt hàn cúc phiến xòe ra, Mộ Dung Đức Âm học theo bộ dáng khoa trương của Mộ Dung Long Sách và hoàng đế. Hắn có chút chờ mong cầm trường kiếm của mình đi Giang Nam với một hình tượng tiêu sái.
“Nhị gia, mời ngồi xe.” Một gã quản gia đem xe lăn đưa vào, cung kính nói: “Đại đương gia nói lần này đi Giang Nam muốn nhị gia cần chú ý một chút đến lời nói và hành động.”
Mộ Dung Đức Âm liếc chiếc xe lăn tinh xảo lót vải nhung, trong lỗ mũi hừ một tiếng. Đá một cước, chiếc xe xa xỉ trở thành phế thải.
“Hừ hừ, ta cũng biết hắn sẽ như vậy. Tính tình hỉ nộ vô thường của hắn là từ ông nội chứ không đâu ra.” Mộ Dung Long Sách ở cách đó mấy cái hành lang, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm phá hư xe lăn, lại còn giới thiệu với hoàng đế và Ân Cốt như đang hướng dẫn du lịch.
“Cho nên?” Hoàng đế nhướng mày.
Mộ Dung Long Sách tự hào nhếch lên khóe miệng, chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Tám trăm mười ba.”
“Cái gì?” Ân Cốt hỏi.
Mộ Dung Long Sách tiếp tục vân đạm phong khinh nói: “Hằng năm ta đều chiêu nạp các nghệ nhân danh tiếng chế tạo đủ loại kiểu dáng chất liệu xe lăn, làm ra tám trăm mười ba cái. Cho dù hắn có đạp nát chiếc này, ta cũng có cái khác để hắn ngồi.”
Dứt lời, hắn khoanh tay ngạo nghễ rời đi, lưu lại Ân Cốt cùng hoàng đế còn kinh ngạc.
Sau một lúc lâu, hoàng đế mới phục hồi tinh thần lại, bình luận được năm chữ:
Ngoạn ý kiểu gì vậy!!
Bất quá Mộ Dung Long Sách dù sao cũng là Mộ Dung Long Sách, không chỉ có hư danh. Ngay lúc xuất phát, Đức Âm thật sự ngồi xuống xe lăn, vẻ mặt như bị người ta thiếu tiền. Cũng chả biết Mộ Dung Long Sách đã dùng thủ đoạn gì để áp chế hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT