Đức Âm đem ra một chiếc ghế ngồi ở cửa, đợi Ân Cốt cùng hoàng đế gọi.

Đây là ngày đầu tiên phục vụ của Đức Âm, và thì hắn dựa lên ghế nằm phơi nắng. Lúc này, hoàng đế triền miên với Ân Cốt một đêm đã dậy, đẩy cửa sổ hít thở không khí liền nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm nhắm mắt nằm trên ghế. Hoàng đế đầy d*m ý nhìn Đức Âm chằm chằm.

Ân Cốt cầm dép lê dưới giường ném vào hoàng đế nói: “Ngươi nhìn hắn làm gì?! Gọi hắn mang nước vào, ta muốn tắm rửa!”

Hoàng đế quay đầu nói: “Cốt Nhi, tốt xấu gì ta cũng là vua của một nước, ngươi để cho ta chút mặt mũi có được không?”

“Hừ!” Ân Cốt quay mặt sang một bên, vì thế hoàng đế lại tiến đến, một phen triền miên nữa. Mộ Dung Long Sách cũng dậy thật sớm, đem theo một hộp đồ ăn mang đến cho hoàng đế và Ân Cốt. Vừa bước tới cửa thấy Đức Âm an vị ở trong hành lang, hắn liền hỏi Đức Âm: “Bên trong chưa xong sao?”

“Hiện tại lại bắt đầu.” Kiều chân của Đức Âm bắt chéo một bên, “Ngươi đưa cơm cho ta đi. Dù ngươi có mang đến cho bọn họ thì hai người đó cũng không thể ăn được.”

“Được thôi, nhân sâm canh gà với mấy thứ này để nguội sẽ không ngon.” Mộ Dung Long Sách đem hộp thức ăn để lên bàn nhỏ bên cạnh Đức Âm.

“Tối hôm qua bọn họ muốn ngươi chà bồn cầu, ngươi chuẩn bị tốt không?” Mộ Dung Long Sách hỏi. “Chuẩn bị tốt, đảm bảo bọn họ sẽ vừa lòng.”

“Ngươi không có bỏ bò cạp vào trong bồn cầu đó chứ?”

“Cái trò đó chỉ có ngươi mới làm. Nếu chà bồn cầu là trách nhiệm của ta, ta đương nhiên sẽ tận tâm làm đến cùng.” Mộ Dung Đức Âm nói xong, cầm lấy đùi gà trong hộp cắn một miếng.

Nói đến buồng trong, hoàng đế còn muốn đại chiến ba trăm hiệp, đột nhiên cảm thấy mắc tiểu nên rời khỏi người Ân Cốt, nói: “Ta đi một chút rồi về liền.”

“Chậm đã! Ta đi trước!” Ân Cốt cầm trường tiên giấu ở dưới gối quật ra quấn vào phần eo của hoàng đế, sau đó mượn lực nhảy ra khỏi giường, đáp xuống trong bình phong với tư thế tuyệt đẹp, đến bồn cầu trước một bước.

Khi y vừa đáp xuống bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người. Trong bình phong, trên mặt đất phủ kín hoa tươi, bồn cầu trở thành bạch ngọc, thuần khiết không tì vết cùng với hoa bách hợp, tường vi bên cạnh. Bồn cầu như vậy, Ân Cốt đột nhiên không thể tiểu được.

Bởi vì Mộ Dung Đức Âm đã cố tình làm cái trò đó khiến cho Ân Cốt cùng hoàng đế đều rất bực mình, không thể nguôi giận mà ngược lại mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Ân Cốt nóng giận đổ lên đầu hoàng đế, hoàng đế bực mình đổ lên Mộ Dung Long Sách, Long Sách ức chế đổ lên Đức Âm, cuối cùng Đức Âm bị phạt quỳ trên tha y bản.

Tha y bản được để dưới mái hiên hành lang, Đức Âm quỳ gối trên đó, nhìn giọt mưa nhỏ giọt từ mái hiên như hạt châu, tí tách rơi xuống. Tán cây lá thấp thoáng, nước mưa như mang theo xanh sắc rớt xuống. Dưới sân cây cối um tùm một mảng như rừng nhỏ, ngẫu nhiên có mấy chú chim xuyên qua màn mưa đậu trên cành, phát ra tiếng hót thanh thúy uyển chuyển.

Mộ Dung Đức Âm nhìn chim nhỏ bay qua, xuất thần một lúc rồi chuyển tư thế, ngồi xếp bằng trên tha y bản.

Hoàng đế đã xuất môn giải quyết đại sự, trong phòng chỉ có Ân Cốt ngủ trưa. Đức Âm chậm rãi đợi một lúc lâu, không còn nghe động tĩnh gì trong phòng, liền lặng lẽ đứng lên, rón ra rón rén đi ra ngoài.

“Đứng lại! Ngươi muốn chạy?!” Tiếng nói của Ân Cốt t렰hòng truyền ra.

“Ta đi tiểu!” Mộ Dung Đức Âm tìm cớ, nhanh như chớp ly khai hậu viện.

Mộ Dung Long Sách đã đợi ở tiểu viện bên ngoài Tam Trọng viện chờ từ lâu, hắn thấy Đức Âm chạy ra ngoài hỏi: “Ân Cốt không làm khó dễ ngươi chứ?”

“Ta không thèm quan tâm hắn.” Đức Âm ngồi xuống chiếc ghế được đặt sẵn, tranh thủ ăn cơm chiều. Tý nữa Ân Cốt nhất định sẽ phạt hắn không được ăn cơm.

“Dù sao bọn họ cũng đã nháo mấy ngày, mày mốt chúng ta sẽ khởi hành đi Giang Nam tìm U Tuyền.” Mộ Dung Long Sách đưa mắt nhìn đại phu bên cạnh ra hiệu. Đại phu lập tức hiểu, quỳ xuống trước mặt Đức Âm, xăn ống quần của hắn lên, dùng dụng cụ chuyên môn để vẽ lên vết máu ứ đọng rất giống thật, nhìn như vết thương vì quỳ trên y bản quá lâu mà thành.

Cũng chỉ có Mộ Dung Long Sách mới nghĩ ra được mấy trò vớ vẩn che dấu tai mắt người như vậy thôi.

——

Mộ Dung Đức Âm vội vàng ăn cơm, sau đó chạy về tiếp tục quỳ trên tha y bản. Ân Cốt đã ngủ trưa một giấc, bẻ lại thắt lưng kêu lên: “Mộ Dung Đức Âm, tiến vào.”

“Vâng thưa chủ tử.” Đức Âm xưng hô theo yêu cầu của hoàng đế, từ bên ngoài đi vào.

Kiều chân của Ân Cốt bắt chéo ngồi trên giường, quan sát tên hỗn đãn từng lừa gạt mình hỏi: “Quỳ một ngày cảm giác thế nào?”

“Bình thường.” Đức Âm thản nhiên nói.

“Kéo quần lên, để ta xem thành quả quỳ của ngươi. Quỳ không tốt sẽ phải tiếp tục, hôm nay cũng không được ăn cơm chiều.” Ân Cốt nói, giống y như dự tính của hắn và Mộ Dung Long Sách.

Đức Âm đem quần kéo lên cho y xem. Quả nhiên trên đùi hắn có mấy vết bầm tím, mặc dù là được vẽ lên nhưng Ân Cốt căn bản không có đến gần, từ xa quan sát tình trạng của Đức Âm, châm chọc nói: “Mộ Dung nhị gia quả nhiên là da mỏng thịt non, chỉ mới quỳ có chốc lát thôi đấy. Như vậy đi, ta cũng không làm khó Mộ Dung nhị gia, để Mộ Dung nhị gia hoạt động chút gân cốt. Đi lấy cho ta một chậu nước rửa chân, quỳ tha y bản gì đó cứ từ từ tính.”

Mộ Dung Đức Âm gập khiễng đi ra ngoài, chốc lát bưng một mộc bồn nước nóng đến. Ân Cốt nghĩ đến chính mình bị người kia lừa một mảnh chân tình, lại cáu giận nâng chân lên nói: “Cởi giày, rửa chân cho ta.”

Mộ Dung Đức Âm bĩu môi, thật sự ngồi xổm xuống trước mặt y, cầm lấy bắp chân của Ân Cốt cởi giày, đem chân y bỏ vào trong nước rồi cầm khăn lau lên.

Ân Cốt híp mắt, thoải mái hưởng thụ. Nhìn cừu nhân phải rửa chân cho mình, thật sự là giải hận. Y muốn cười thật to ba tiếng, nhưng mà khóe miệng cùng chỉ hừ hừ cười lạnh.

Cười xong, y lấy dưới gối một lọ sứ đưa cho Đức Âm, lệnh nói: “Cầm lấy.”

Mộ Dung Đức Âm đem nắp bình mở ra, bên trong mùi thuốc mỡ thơm ngát xong vào mũi, hắn dùng ngón tay lấy ra một ít rồi bôi lên bàn chân của Ân Cốt.

Ân Cốt trợn tròn mắt: “Ngươi làm gì vậy!?”

Mặt Mộ Dung Đức Âm không chút thay đổi nói: “Chẳng lẽ đây không phải cao chữa nấm chân sao?”

Sắc mặt Ân Cốt nhất thời trở nên trắng bệch.

Có vẻ như y đã bắt đầu quen dần với cảm giác bị chọc tức phát điên…

Đột nhiên bội phục Mộ Dung Long Sách.

Mộ Dung Long Sách ở ngoài cửa nghe lén sắp nín cười phát nghẹn mà nội thương, che miệng chạy đi.

Bình thuốc mỡ kia, rõ ràng là trong phút lương tâm mà Ân Cốt đem cho Đức Âm bôi vào vết máu ứ trên đầu khối của hắn.

E/N: Tha y bản là cái bàn quỳ mặt trên sần sùi chắc vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play