"Sao anh biết ở đây có địa đạo?" Dạ Nguyệt há hốc miệng.

"Nơi này cách làng và con sông rất xa, vì vậy muốn sống ở đây thì phải tự tìm mạch nước ngầm, đồng thời phải có một chỗ ẩn nấp an toàn đề phòng bọn thú dữ hay bất cứ thứ nguy hiểm nào khác. Hơn nữa anh phát hiện hốc cây này khá rộng và điều kỳ lạ là cái cây này bị héo úa và chết khô như thế này trong khi những cái cây xung quanh nó đều to lớn và phát triển bình thường" Lăng Chi Hiên vươn tay ra trước mặt cô gái nhỏ. “Nên anh cho rằng rất có thể nó đã không còn rễ để lấy nước và dinh dưỡng từ mạch nước ngầm nữa”

Dạ Nguyệt nắm lấy tay anh chui vào trong hốc cây, cả hai bước xuống địa đạo, Lăng Chi Hiên đóng cửa đá xuống, bên trong hoàn toàn là một không gian tối đen như mực.

Tách! Anh bật zippo lên, ngọn lửa mờ ảo chỉ đủ soi một phần nhỏ không gian, cả hai men theo con đường nhỏ đi sâu vào bên trong, cũng không quá lâu, cuối con đường là khoảng không gian khép kín khá rộng rãi, cũng cỡ phòng ngủ của hai người ở Bonheur.

Lăng Chi Hiên đốt ngọn đuốc ở bên vách, ngọn lửa bùng lên soi sáng cả căn phòng, căn phòng này không có vật dụng sinh hoạt, chỉ có chiếc giường nhỏ bằng gỗ được lót phía trên bằng một lớp rơm dày như chiếc giường.

Phía góc phải căn phòng là một cái giếng thông đến mạch nước ngầm bên dưới. Còn góc trái một cái tủ gỗ đơn sơ, quần áo cũ vẫn còn nằm gọn gàng bên trong đó, nhưng là kiểu của năm mươi mấy năm về trước.

"Em nghĩ có một cặp vợ chồng từng sống ở đây" Dạ Nguyệt xem xét đống quần áo, có cả nam lẫn nữ.

"Uhm" Lăng Chi Hiên không phủ nhận, hơn nữa theo quan sát của anh thì nơi này giống như nơi dùng để trú ẩn vào buổi tối của họ, còn buổi sáng họ ở trên ngôi nhà gỗ kia.

"Hai ngôi mộ bằng đất đó chắc là họ a?" Dạ Nguyệt vừa quan sát xung quanh vừa ngồi xuống giường, cô phát hiện chiếc giường bằng rơm cũng không tệ a, vừa ngồi xuống cơ thể cô như được thả lỏng thoải mái, dù nơi này là lần đầu cô đến nhưng không gian ấm cúng thế này lại làm cô có cảm giác ấm áp an toàn.

Lăng Chi Hiên xoa xoa đầu nhỏ vợ yêu: "Bảo bối, em mau thay quần áo ướt đi kẻo bệnh"

"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu đứng dậy mở tủ gỗ. "Mà rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy anh?"

"Chúng ta bị bọn tổ chức bí mật gài bom, sau khi quả bom phát nổ tất cả chúng ta đều bị hất văng đi va chạm mạnh vào vách tường, dù không ai thiệt mạng nhưng tất cả đều bất tỉnh" Lăng Chi Hiên vừa lấy nước từ giếng vừa kể lại cho vợ yêu nghe. "Khi anh tỉnh dậy đã thấy cả hai chúng ta bị trói chặt tay chân và đang ở trên một chiếc trực thăng, em có biết lúc đó anh đã gặp ai không?"

"Ai?" Dạ Nguyệt tò mò.

"Chính là gã đòi ăn em" Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nghiến răng.

"Hắn ta là người của bọn chúng? Làm sao bọn chúng biết chúng ta đến cứu Thành Đông?" Dạ Nguyệt nhíu mày.

"Đó chỉ là vô tình, trước khi chúng ta đến thì hắn đã liên lạc về tổ chức yêu cầu cứu viện, hắn là gián điệp bên phía thế giới ngầm của bọn chúng, nên khi nhận ra chúng ta hắn đã âm thầm liên lạc thông báo tin tức" Lăng Chi Hiên lạnh lẽo siết chặt tay.

"Nên hắn cố tình câu giờ để chúng kịp đặt bom... " Dạ Nguyệt lặng lẽ tiến đến gần người nào đó, nắm lấy tay đang siết chặt thành nắm đấm của anh. "Còn Lãnh Thiên và mọi người?"

"Mọi người không sao, bọn họ đuổi theo trực thăng của chúng đến tận đây để cứu chúng ta, nhưng trực thăng của chúng xảy ra sự cố và đâm thẳng vào vách núi" Lăng Chi Hiên thả lỏng tay, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn cô gái nhỏ nào đó. "Trước đó anh đã cởi được dây trói nên đã ôm em nhảy xuống con sông bên dưới rồi bị cuốn rơi xuống thác, anh vốn đang có ý định cướp trực thăng nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này"

"Có nghĩa là mọi người rất có thể cũng đang tìm chúng ta?" Dạ Nguyệt vui mừng.

"Chuyện này có làm em nghĩ đến tương lai hai năm sau không, Bảo bối?" Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt lên, để mặt cô ngang tầm nhìn với anh.

"Này này em không phải là trẻ con nhé" Dạ Nguyệt phản đối rồi cô thở dài. "Em thật sự cũng đang nghĩ đến a, có phải hai năm sau chúng ta sẽ mất tích khi bay đến đây, rồi lại xuất hiện ở trong khu thí nghiệm của bọn chúng, em thì bị biế..."

Dạ Nguyệt chưa nói hết câu đã bị đôi môi nóng bỏng của người nào đó chặn lại, nụ hôn của anh có phần điên cuồng hơn bình thường, anh gấp gáp... anh mạnh bạo... anh cắn mút lấy môi lưỡi cô không ngơi nghỉ. Dạ Nguyệt bị dồn ép truy đuổi đến mức cô cố gắng đẩy anh ra... chuyện này làm cô nhớ đến ngày hôm đó... anh điên cuồng mất hết lý trí, làm cô sợ hãi.

"Hiên" Dạ Nguyệt gọi tên anh, môi dưới vẫn đang bị anh mút chặt, hơi thở nóng rực nồng đậm mùi vị của ái dục, anh mút dài xuống chiếc cổ trắng nõn của cô, chôn đầu vào hõm cổ cô mà hôn không ngừng.

"Hiên, em vẫn còn sống a... tim em vẫn đang đập này..." Dạ Nguyệt ôm chặt lấy đầu anh, đau lòng thì thầm, cô hôn lên tóc anh, vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, an ủi xoa dịu trái tim đang đau đớn của anh. "Anh có nghe thấy tim em đang đập thình thịch thật nhanh không, ông xã"

"Anh sợ lắm, anh sợ mất em lắm, Bảo bối" Lăng Chi Hiên ngừng hôn, anh như rên rỉ nỉ non. "Anh cố không nghĩ đến nó nhưng điều đó cũng không làm anh cảm thấy khá hơn, từ khi rơi xuống nơi này anh lại nghĩ đến những chuyện đã nhìn thấy ở đó"

"Tương lai của chúng ta thay đổi rồi, anh nhớ không... là nhờ bánh bao nhỏ của chúng ta đó" mắt Dạ Nguyệt nóng lên, mũi cô cay cay, hình ảnh cậu bé con giống anh như đúc xuất hiện trong giấc mơ của cô, cô không bao giờ quên. "Bánh bao nhỏ luôn luôn ở đây... là thiên thần hộ mệnh của chúng ta, chúng ta nhất định phải trở về để chào đón bánh bao nhỏ đến với chúng ta lần nữa... anh đã hứa với em rồi không được nuốt lời đâu đấy... "

"Anh nhớ" Lăng Chi Hiên ngẩn đầu lên, hôn vào môi Dạ Nguyệt, nụ hôn lần này không còn chứa đựng điên cuồng sợ hãi hay tức giận nữa mà là nụ hôn nồng nàn yêu thương cuồng nhiệt.

"Anh yêu em, Bảo bối" Lăng Chi Hiên nghiêm túc nhìn sâu vào trong đôi mắt trong veo của vợ yêu, anh biết dù cho anh có bộc lộ yếu đuối của bản thân thì vợ yêu cũng chưa bao giờ ghét bỏ hay chê cười anh. "Anh cần em"

Dạ Nguyệt chủ động hôn anh, rồi cô mỉm cười thật tươi.

Lăng Chi Hiên say mê nhìn ngắm nụ cười của vợ yêu, anh đổi tư thế ôm, để hai chân cô kẹp vào hai bên hông anh, trong khi đó anh giữ lấy đầu cô, tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi.

Anh cắn mút xuống cổ cô, mút đậm thêm những dấu hôn mờ mờ trước đó, một tay xé rách chiếc áo thun đen của cô, tiếp tục cắn mút hai bên xương quai xanh, không chỗ nào mà anh không hôn qua hay cắn mút qua.

Anh cởi áo chống đạn của vợ yêu quăng xuống nền đất vì loại áo đặc biệt này không xé được, anh tiếp tục hôn dọc xuống khe giữa ngực, không lưỡng lự bung nút áo ngực để nó rơi tự do xuống nền đất, mắt anh sáng rực nhìn hai ngọn núi đầy đặn đang nhấp nhô trước mặt, từ khe giữa anh từ từ thưởng thức sang xung quanh, bàn tay xoa nắn một bên của ngọn núi... mềm mại... đàn hồi.

Dạ Nguyệt siết chặt lấy tóc anh, chìm đắm vào xúc cảm nóng rực ướt át, chiếc lưỡi mềm mại... làn môi nóng bỏng... anh hôn đến đâu thì Dạ Nguyệt đều cảm thấy luồng nhiệt như chạy đến nơi đó.

Không chờ đợi lâu, anh tập kích vào điểm màu hồng mê người quyến rũ, liếm mút... day cắn... cuồng nhiệt mút chặt lấy nó... Dạ Nguyệt không nhịn được bất giác ậm ừ nơi cổ họng.

"Chúng ta làm thế này... ở đây... có được không?" hơi thở đứt quãng, Dạ Nguyệt vừa thở dốc vừa nói, cô không thể tập trung suy nghĩ được nữa, anh cứ mút chặt nơi đó làm cơ thể cô nóng đến mức như thể nó sắp bùng nổ.

Đột nhiên, hai tay anh dùng sức, xé rách chiếc quần dài cô đang mặc, từng mảnh vụn rơi tự do xuống đất, Dạ Nguyệt hết hồn kéo đầu anh ra khỏi ngực cô: "Sao anh lại xé quần em luôn vậy? Mai em mặc cái gì hở? "

Anh không chịu nhả ra, nghe cô hỏi anh mút mạnh hơn nữa khiến cô hét lên, xúc cảm tê dại bất ngờ đánh úp làm cô siết chặt lấy tóc anh hơn nữa, cô lầm bầm: "Đừng a... đừng mà... "

Đang lúc cô cố kìm nén khoái cảm thì cô nhận ra thứ gì đó nhỏ nhỏ cứng cứng đang đi sâu vào trong cơ thể cô... ngón thứ hai đi vào... cô bấu chặt lấy áo thun đen của anh... ngón thứ ba đẩy vào cùng với hai ngón kia... cô nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ... ba thứ đó lại đột nhiên chuyển động... xoay tròn khuấy động sâu bên trong cơ thể cô...

Dạ Nguyệt bị anh tập kích cả trên lẫn dưới, cô lập tức rơi vào tình trạng trống rỗng, khoái cảm cuồn cuộn chạy dọc lan toả khắp nơi trên cơ thể cô.

"Đến với anh, Bảo bối" anh thở dốc xoay tròn ngón tay cảm nhận nơi nóng bỏng mềm mại thít chặt lấy ngón tay anh, vừa xoay tròn vừa đâm vào bên trong vợ yêu, động tác càng lúc càng nhanh, Dạ Nguyệt cuối cùng căng người siết chặt tóc anh cố nén lại tiếng hét của mình.

Cô thở không ra hơi gục trên vai anh.

"Như thế nào? Thích không Bảo bối?" Lăng Chi Hiên cong khoé môi mờ ám hỏi, anh đã nhịn từ lúc trên trực thăng, cảm giác bây giờ thật thoả mãn.

"Lưu manh a" Dạ Nguyệt ngẩn đầu chu môi mắng anh, hai gò má cô ửng hồng vì ái dục, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn bình ổn.

Hai người chăm chú nhìn nhau, hơi thở nóng rực hoà quyện vào nhau, có phần loạn nhịp... có phần gấp rút... có phần kìm nén...

"Cởi áo cho anh" Lăng Chi Hiên ra lệnh, mắt vẫn tập trung không rời mắt cô.

Cô kéo cả áo thun lẫn áo chống đạn cởi ra một lượt cho anh, để lộ ra cơ thể rắn chắc, lồng ngực vững chãi, nhịn không được cô véo vào hai điểm nào đó của anh, cúi đầu hôn vào những vết sẹo chi chít trên cơ thể tuyệt mỹ này...

Cô buồn bã, vừa hôn vừa nhớ đến khoảng thời gian đen tối bị hành hạ đánh đập của anh... cô chuyển qua cọ cọ má vào lồng ngực anh, âu yếm vuốt ve như mèo nhỏ đang làm nũng.

"Chúng ta đi ngủ nha anh" Dạ Nguyệt thì thầm vùi đầu vào hõm cổ anh, vươn hai tay ra phía sau vuốt ve vào vết sẹo dài sau lưng anh.

"Nếu em có thể ngủ được..." Lăng Chi Hiên ôm lấy mông của cô nâng lên cao, xoa xoa bóp bóp vuốt ve trêu chọc.

Dạ Nguyệt cười khúc khích: "Anh định bế em ngủ tới sáng luôn hả?"

"Nếu em có thể ngủ được nha..." Lăng Chi Hiên buồn cười lặp lại, Dạ Nguyệt vui vẻ cắn yêu vào vai anh.

Không ngờ vừa lúc đó cô nghe tiếng trượt khoá quần, cô ngẩn đầu nhìn anh liền bất gặp ánh mắt sáng rực của anh, tiếp theo đó là vật nóng rực sưng phồng đâm vào bên trong cô khi anh nhấn mông cô xuống, làm nó trượt dài vào hết bên trong cô.

Dạ Nguyệt trợn mắt la lên, cảm nhận rõ ràng vật cứng rắn nằm sâu bên trong cô, hông cô căng cứng, nơi đó của cô bị tách ra bao chặt lấy thứ nóng rực đang nằm chen giữa bên trong.

Sao cô không cảm giác được sự nguy hiểm trong lời nói của anh vậy hở? Dạ Nguyệt cắn răng, kìm nén lại tiếng rên rỉ khi bị anh đưa đẩy xỏ xiên, cơ thể chuyển động lên xuống theo động tác của anh.

Âm thanh va chạm của hai cơ thể càng ngày càng phát ra rõ ràng, vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp của căn phòng kín, đánh mạnh vào giác quan nhạy cảm của hai người bên trong.

Vì đang trong tư thế đứng nên anh hơi hạ chân xuống, rồi dùng sức đẩy hông lên, tiến lùi thật sâu vào trong nơi bí mật của cô, khám phá cày cuốc không ngừng nghỉ.

Âm thanh ái muội vang vọng thật lớn... tiếng rên rỉ nỉ non... tiếng thở dốc... tiếng gầm gừ đứt quãng... Lăng Chi Hiên siết chặt lấy cơ thể vợ yêu, cắn mút vào hai điểm màu hồng của cô, bên dưới vẫn luật động không ngừng nghỉ, tận hưởng sự thít chặt của cô khi anh đâm vào thật sâu.

Đê mê... chìm đắm... dục tình... khoái lạc... mãnh liệt... nồng nàn... mạnh mẽ... cuồng nhiệt... hoà quyện...

"Aa chậm chút... em muốn phát điên rồi..." cô siết chặt lấy tóc anh, vừa rên rỉ vừa rít lên, của anh thật sự càng lúc càng lớn, mỗi lần anh mạnh mẽ đâm vào là cô cứ như không còn biết gì nữa, nó như đẩy cô lên đến chín tầng mây, lâng lâng... sung sướng... muốn bùng nổ.

"Anh phát điên vì em từ lâu rồi Bảo bối" anh đi đến vách tường, để cô dựa vào vách, hai tay anh chuyển qua nắn bóp vào hai ngọn đồi tròn đầy của cô, hông anh tự động chuyển động mạnh mẽ, anh mút vào đỉnh đồi đã cứng lên vì động tình.

Tiếng mút say mê kết hợp với tiếng va chạm của hai cơ thể... Tiếng rên rỉ, tiếng rít lên, tiếng thở dốc, tiếng gầm gừ...

Anh say sưa mút hai bên đỉnh đồi, sung sướng tận hưởng sự khít chặt bên dưới, vì cơ thể vợ yêu nhỏ nhắn nên so với vật to lớn của anh, nó càng khít chặt lấy anh hơn nữa, dù vậy anh có thể đi hết bản thân vào bên trong vợ yêu, vừa khít như thể hai người sinh ra là để dành cho nhau.

Hai người vẫn dính chặt lấy nhau đến gần một tiếng sau đó, đầu óc cô trống rỗng, cơ thể vẫn đung đưa lên xuống không ngừng nghỉ, chẳng còn biết gì khác ngoại trừ vật đang xỏ xiên mạnh mẽ bên trong cô cùng với đỉnh đồi đang bị anh mút chặt... Cô không chịu được nữa hét lên uốn éo cơ thể, khi anh đẩy lên cô cũng đồng thời hạ xuống, lắc mông liên tục kết hợp nhịp nhàng với anh.

"Không Bảo Bối, em đang làm anh không thể giữ được nữa" anh gầm gừ vì khoái cảm đột ngột tăng vọt, mất tự chủ mà đẩy càng lúc càng mạnh vào bên trong cô.

Cô cứ lắc mông liên tục càng làm anh muốn phát điên... cả hai người cùng muốn phát điên...

Cuối cùng anh gầm lên cùng tiếng hét của cô, anh đẩy mạnh lần cuối phóng thích thứ nóng rực vào bên trong cô, cô cảm nhận vật đó đang co giật bên trong cùng dòng nước nóng rực phóng ra, làm cô căng người giải phóng bản thân lần thứ hai.

Lăng Chi Hiên ôm lấy vợ yêu vào lòng, hơi thở loạn nhịp, cực kỳ thoả mãn. Anh phát hiện ra lúc vợ yêu bị dục vọng chiếm hữu làm cho phát điên, sẽ dễ dàng kéo theo anh cùng phát điên lên vì động tình. Hôm nay anh đã được nếm qua mùi vị như lúc vợ yêu bị bỏ thuốc, nhưng lần này cô ấy là hoàn toàn tỉnh táo...

"Á" Dạ Nguyệt la lên.

"Sao vậy, Bảo bối" Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt rời tường, anh đang định bước về phía giường thì bị cô ngăn cản.

"Anh đừng di chuyển, nó lại đang đẩy vào em" Dạ Nguyệt nhìn anh mếu mặt, cô đang nghĩ ngơi thì tự nhiên nó lại to lên lại.

Lăng Chi Hiên dở khóc dở cười, vì cái suy nghĩ vừa nãy mà dục vọng của anh lại trỗi dậy.

"Em muốn ngủ a, em buồn ngủ lắm rồi" Dạ Nguyệt đấm đấm vào ngực anh.

"Một lần nữa thôi Bảo bối" Lăng Chi Hiên nhỏ giọng dụ dỗ, bên dưới nhẹ nhàng thúc nhẹ vào cô.

Dạ Nguyệt không để ý đến chuyển động nhỏ của anh, không ngờ bị anh thúc nhẹ một hồi lại bắt đầu thở dốc, bị cuốn theo tiết tấu của anh.

Anh vừa va chạm nhẹ nhàng vừa để cô nằm xuống đệm rơm, vươn tay vuốt ve vào cơ thể mềm mại ửng hồng vì động tình.

Anh cúi người trườn lên cơ thể của cô, hai cơ thể cọ sát quấn quít vào nhau không rời, chỗ kết nối cũng mạnh mẽ gắn kết với nhau, rời ra rồi lại khớp vào... rời ra rồi lại khớp vào... từ từ anh tăng dần lực đạo cùng tốc độ... âm thanh va chạm ái muội lại lớn dần lên theo lực nhấn hông của anh...

Chiếc giường nhỏ cũ kĩ bắt đầu rung lắc theo động tác của người trên giường, bóng hai người hất lên vách tường phía đối diện, cũng đung đưa cũng chuyển động tương tự như vậy... kết nối chặt chẽ với nhau.

Mồ hôi chảy dọc khắp thân thể cả hai... hoà quyện... trộn lẫn vào nhau cũng như hơi thở và thân nhiệt nóng hừng hực như thiêu đốt khoái cảm dâng trào.

Dạ Nguyệt bắt đầu không thể kìm nén, rên rỉ đứt quãng... siết chặt nắm tay... Lăng Chi Hiên xoay người vợ yêu lại, đâm mạnh vào từ phía sau, tiếp tục ra vào day dẳng không ngừng nghỉ...

Hai tay anh xoa nắn vào hai gò bồng đảo của cô, chốc chốc lại kéo nặn hai điểm màu hồng, anh cắn mút vào bờ lưng trơn mịn, phía dưới càng lúc càng tăng lực đẩy và tốc độ...

Hơn một tiếng đồng hồ lại trôi qua, Lăng Chi Hiên vẫn đè chặt phía trên Dạ Nguyệt, hai tay anh siết chặt lấy hai tay đang nắm chặt mấy sợi rơm bên dưới của cô, Dạ Nguyệt bị anh xô đẩy đến bay bổng... trống rỗng... không còn biết gì khác trừ anh... đang khuấy đảo cuồng nhiệt mọi thứ bên trong cô.

Anh lật người Dạ Nguyệt lại, luồng tay đan chặt lấy tay cô, lắc hông đâm sâu vào bên trong cô, Dạ Nguyệt bất giác rên lớn lên siết chặt lấy tay anh, anh cũng gầm gừ áp trán vào trán cô, cả hai cùng đẩy đưa lên xuống, anh xoay tròn hông rồi đâm mạnh vào liên tục bên trong cô.

Chiếc giường nhỏ rung lắc dữ dội, cót két... cót két... cót két... âm thanh va chạm xô đẩy cũng cùng lúc phát ra thật lớn... tiếng rên rỉ không thể kìm nén... cô rít lên như muốn phát điên lần nữa...

"Hiên... Hiên... yêu anh... em yêu anh" cơ thể Dạ Nguyệt bị đâm mạnh đến tê dại, khoái cảm đê mê cuồn cuộn dâng trào, cô rên rỉ gọi tên anh, đôi môi đỏ hé mở liên tục, hơi thở gấp rút.

Chiếc giường càng rung lên cót két không ngừng, như hai người trên giường điên cuồng lạc vào nhau... kết nối hoà quyện vào nhau.

Nghe vợ yêu rên rỉ nỉ non yêu anh, Lăng Chi Hiên càng trào lên ham muốn dữ dội, động tác của anh càng lúc càng nhanh, anh nhấn hông thật mạnh thật sâu, đâm mạnh liên tục vào bên trong vợ yêu.

Anh nghiến răng siết chặt lấy tay cô, đẩy mạnh điên dại vào bên trong cô, Dạ Nguyệt ưỡn người lên phối hợp với anh, như cá nước gặp nhau, sung sướng lên đến đỉnh điểm, khoái cảm bùng nổ, anh gầm lên đẩy mạnh thật sâu phóng thích dòng nước nóng rực vào sâu tận bên trong cô.

Dạ Nguyệt siết chặt hai tay anh, cảm nhận vật cứng rắn đó giật mạnh rồi thứ nóng rực được đẩy mạnh vào ngập tràn nơi nào đó của cô, cô căng cứng giải phóng đón nhận tất cả mầm mống của anh.

Chiếc giường cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc đứt quãng của hai người trên giường, lạc vào nhau, quấn quít lấy nhau không rời.

"Chúng ta cuồng nhiệt như vậy không biết có thể có bánh bao nhỏ không nhỉ?" anh lật người nằm xuống giường, kéo cô gái nhỏ vào lòng, tay bất giác vuốt ve vào bụng cô, như cậu bé con ngây thơ hỏi.

Dạ Nguyệt buồn cười xoay người qua ôm anh, vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của anh: "Em mới vừa hết dì cả mẹ vào mấy hôm trước a nên chắc anh phải cố gắng vào lần sau rồi"

"Anh lúc nào cũng có thể sẵn sàng tạo bánh bao nhỏ" người nào đó thì thầm mờ ám, hưởng thụ cơ thể mềm mại cùng ngọn đồi đầy đặn đang dán chặt vào mình.

Dạ Nguyệt mở mắt đen mặt nhìn anh: "Anh chưa thoả mãn nữa hả?" cô phát hiện anh lại không hẹn mà cứng rắn lần nữa, đang đâm vào bụng nhỏ của cô.

"Anh thoả mãn rồi" Lăng Chi Hiên trượt tay vuốt ve eo nhỏ của vợ yêu, xoa bóp cho vợ yêu bớt mệt. "Nhưng nó không nghe lời anh, anh cũng hết cách"

Dạ Nguyệt vươn tay nắm lấy vật nóng bỏng đó, oa... cô nhắm mắt không dám nhìn... nó thật sự rất lớn...

"Vợ yêu, ngoan... đừng nắm chặt như vậy..." Lăng Chi Hiên hít vào thật mạnh, khàn giọng, anh ậm ừ trong miệng. "Thả lỏng tay ra... rồi vuốt ve nó"

Hai gò má Dạ Nguyệt nóng bừng, tay cô chuyển động theo hướng dẫn của anh, bởi vì cô yêu anh nên cô sẽ học cách giúp anh thoả mãn cũng giống như anh luôn học hỏi không ngừng để cùng cô trầm luân hết lần này đến lần khác.

Dạ Nguyệt xoay lưng về phía anh, đặt nó vào giữa hai đùi cô, kẹp chặt lấy nó, tự chuyển động hông lên xuống, tay cô vuốt ve phía trên đỉnh của nó, khám phá những chỗ nhạy cảm của anh.

Lăng Chi Hiên nhắm mắt nghiến răng, gầm gừ vào bên tai nhỏ của cô, hơi thở nóng rực của anh phà vào tai cô, cô rùng mình cảm nhận từng đợt... từng đợt da gà dựng lên... tê dại... cuồng nhiệt...

"Bảo bối... Bảo bối..." anh lướt tay ôm lấy cổ cô, ngón tay cái lướt dọc mô tả đôi môi mềm mại của cô, cô hé môi ra, ngón trỏ của anh trượt vào bên trong miệng cô, bên dưới anh đang cảm thấy sung sướng tột đỉnh, anh gầm gừ theo động tác chuyển động của cô, ngón tay cô trêu chọc trên đỉnh nhiều lần làm anh muốn giải phóng bản thân.

Hơi thở hỗn loạn, Lăng Chi Hiên nghiến răng rút ra khỏi chân vợ yêu, đẩy mạnh vào bên trong cô từ phía sau, anh bùng nổ giải phóng bên trong cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play