"Kéo lên được rồi" Lăng Chi Hiên trầm giọng nói, tấm vải lập tức được Dương Lãnh Thiên kéo lên.

Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn mọi người bên ngoài cũng đã thay trang phục tự trang bị cho mình hoàn tất, sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu, thì ra ý định ngăn cách như vậy là vì cô là người phụ nữ duy nhất trên chiếc trực thăng này, còn nếu không thì chắc cũng không cần đến tấm vải đen này đâu a.

"Vì chuyện này đến quá đột ngột nên chưa kịp trang bị từ trước" Dương Lãnh Thiên thấy Dạ Nguyệt ngạc nhiên liền cười cười giải thích, bình thường sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước khi lên trực thăng nhưng khi Chủ Tịch nhận được tin khẩn đã trực tiếp lên trực thăng đến đón Phu Nhân mà chưa chuẩn bị gì ngoại trừ hai cây súng ngắn và vài băng đạn.

Dạ Nguyệt gật đầu, cô có thể hình dung ra được hình ảnh của người nào đó khi nhận được tin khẩn rồi lập tức bay đến cứu cô, cô mỉm cười vui vẻ: "Ai muốn nói chuyện với em a?"

Dương Lãnh Thiên đưa thiết bị liên lạc, Lăng Chi Hiên phụ trách gắn vào tai cho vợ yêu.

"Nguyệt Nguyệt" giọng nói của Lưu Ánh Nhật vang lên.

"Mình nghe đây Ánh Nhật" Dạ Nguyệt trả lời

"Mình xin lỗi vì đã bướng bỉnh muốn đi theo mọi người" Lưu Ánh Nhật nhỏ giọng. "Dù mình biết rõ đi theo mọi người sẽ chỉ làm tình hình giải cứu thêm khó khăn hơn nhưng mình..."

Thật ra không cần Dạ Nguyệt nói thì ngay từ đầu cô đã nghĩ đến, cô không biết chiến đấu, ra ngoài đó sợ là chưa tìm thấy anh ấy thì cô có thể đã bị biến thành một trong số bọn chúng, dù biết rõ nhưng cô vẫn không thể ngăn bản thân mình ra ngoài đó để tìm anh.

Đối với Dạ Nguyệt, Lưu Ánh Nhật là một cô gái có đầu óc và tầm nhìn, hơn nữa bọn họ chơi thân với nhau bao nhiêu năm, Ánh Nhật trãi qua sóng gió thăng trầm gì cô đều biết, suy nghĩ của Ánh Nhật chín chắn trưởng thành hơn cô rất nhiều.

"Mình hiểu" Dạ Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, cả hai đã quá hiểu nhau nên cô cũng không cần nói nhiều nữa.

"Cám ơn cậu" Lưu Ánh Nhật cũng mỉm cười. "Mình sẽ cầu nguyện cho mọi người trở về bình an"

********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

“Chúng ta đã xác nhận được những vùng bị nhiễm dịch và hiện đang cùng với Chỉnh Phủ và bên Tứ đại gia tộc phong tỏa những vùng đó, lập hàng rào ngăn chặn không cho dịch lây lan ra những vùng khác” Trình Ân báo cáo lại cho Lăng Chi Hiên thông qua thiết bị liên lạc.

“Việc sản xuất vaccine như thế nào?” Lăng Chi Hiên nhịp nhịp ngón trỏ trên đùi, trầm ngâm nghe báo cáo.

“Phía Mỹ và Chính Phủ Trung Quốc đã đồng ý và đang bắt tay bí mật tiến hành sản xuất hàng loạt vaccine trong sự giám sát nghiêm ngặt của chúng ta và các lãnh đạo cấp cao bí mật trong Chính Phủ, khoảng hai đến ba ngày nữa sẽ có lô vaccine đầu tiên” Trình Ân vừa xem xét tài liệu vừa trả lời.

“Còn vaccine của chúng ta?” Lăng Chi Hiên đã cho sản xuất vaccine ngay từ khi anh trở về. “Phải đảm bảo thông tin về vaccine là hoàn toàn bí mật với những người bên phía bọn chúng”

Nhưng Trình Ân cùng với đội nghiên cứu phải bỏ ra ít nhất ba ngày để nghiên cứu và xem xét lại toàn bộ công trình nghiên cứu của tương lai mới có thể biết chính xác cách trích lọc và đảm bảo tính khả dụng của vaccine, anh cũng chỉ mới cho trích lọc và sản xuất vào ngày hôm qua.

“Ngày mốt chúng ta sẽ hoàn thành lô đầu tiên” Trình Ân hết sức nghiêm túc. “Vâng, phía Chính Phủ đã cho lập khu thí nghiệm nghiên cứu riêng biệt để đánh lừa phía bên kia, trong khi đó những đồn trú chăm sóc y tế bên cạnh những hàng rào ngăn cách cũng đã được dựng lên”

“Được” Lăng Chi Hiên xác nhận, kế hoạch vẫn đang được tiến hành từng bước một.

“Làm thế nào mà chúng ta có thể chữa trị cho những người nhiễm bệnh mà không đánh động đến bọn bên kia a?” Dạ Nguyệt đột nhiên thắc mắc.

“Theo ý Chủ Tịch thì vaccine sẽ được bí mật đưa đến khu chăm sóc y tế và sẽ có một chuyên viên bí mật bên phía chúng ta nhận và chữa trị cho những người mới bị nhiễm mà chưa phát bệnh, sau đó chúng ta sẽ làm một báo cáo giả thông báo rằng những người nhiễm bệnh đã chết để che mắt bọn gián điệp của bọn chúng” Dương Lãnh Thiên giải thích.

Những người nhiễm bệnh sau khi trở lại bình thường sẽ được đưa vào một hầm trú ẩn an toàn với danh tính hoàn toàn khác để che mắt phía bên kia, đợi cho đến khi mọi việc kết thúc sẽ được trở về danh tính thật của mình. Đây là một phần mới được thêm vào trong kế hoạch và được ưu tiên thực hiện trong tình thế bùng phát dịch hiện nay.

"Tiếp tục thực hiện theo kế hoạch, điều quan trọng phải chú ý đến động thái của những bên hợp tác với chúng ta" Lăng Chi Hiên thận trọng dặn dò, điều đáng lo ngại nhất là sự phản bội của các bên liên quan có thể dẫn đến sự cố ngoài ý muốn phát sinh.

Cho nên khi lên kế hoạch anh cũng vẫn luôn ưu tiên đảm bảo Trung Tâm dưới lòng đất hay là tổ chức của anh vẫn mãi mãi là một bí mật. Điều duy nhất mà anh bật mí cho người khác biết chính là việc anh là Chris Stephen để đổi lấy tầm ảnh hưởng hay sức nặng của lời nói mà thôi.

Đó cũng là lý do vì sao anh lại cần đến sự hợp tác của bên phía Mỹ, Trung Quốc và Tứ đại gia tộc, vì anh sẽ không bao giờ cho người khác nắm được anh có bao nhiêu lực lượng bao nhiêu vũ khí trong tay.

"Vâng, Chủ Tịch" Trình Ân trịnh trọng trả lời.

Lúc này phi công cũng vừa thông báo: “Chúng ta đến rồi thưa Chủ Tịch”

Mọi người nhìn xuống bên dưới, cũng là một khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn, tương tự như hai năm sau một chiếc máy bay đâm thẳng vào bên trong sảnh chờ sân bay, hơn nữa vài máy bay ở đường băng cũng đâm vào nhau, khói lửa bốc lên mù mịt cùng tiếng nổ của động cơ vang vọng cả một vùng trời.

Theo tình hình này không thể cho trực thăng đỗ xuống đường băng vì bên dưới cũng đầy rẫy lũ zombie đang rượt đuổi những người vô tội, Lăng Chi Hiên nhíu mày quan sát hết một lượt, ánh mắt thâm trầm của anh dừng lại ở một vị trí: “Cho đỗ ở khoảng sân trống phía trên đài kiểm soát bên kia”

“ ĐÃ RÕ!” phi công nhanh chóng đáp lời.

Trong khi phi công cho đỗ trực thăng thì Lăng Chi Hiên liên lạc với Tề Vĩ: “Đã tìm thấy cậu ta chưa?”

“Đã xác nhận được vị trí chính xác” Tề Vĩ lập tức báo cáo, anh vẫn luôn để mắt đến Thành Đông kể từ khi xác nhận nhìn thấy cậu ta thông qua CCTV.

Ngay từ khi đại dịch bùng phát, Thành Đông đã cùng với một nhóm người nhanh chóng lẫn trốn ở một trong những Sleeping box của sân bay, CCTV đã ghi nhận bọn họ trốn vào trong đó, tắt hết đèn, dùng chăn bịt kín những chỗ bằng kính và không có bất cứ ai ra vào kể từ lúc đó.

Sau đó một lúc, có những người khác bị bọn zombie rượt đuổi chạy đến đây nhưng họ không thể mở được cửa và cũng không chạy kịp qua những Sleeping box khác nên bị bọn chúng cắn xé ngay bên ngoài cửa cho thấy những người bên trong đã dùng thứ gì đó để chặn cửa lại, tình huống lặp đi lặp lại cho đến tận bây giờ, hiện tại có vài con zombie vẫn đang lảng vảng qua lại ở phía khu vực đó.

"Thông qua GPS hãy tìm con đường ngắn nhất từ chỗ trực thăng đáp đến chỗ cậu ta đang trốn" Lăng Chi Hiên ra chỉ thị.

Tề Vĩ nhanh chóng xác nhận vị trí của trực thăng, gõ liên tục trên bàn phím, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới... oOo

Trong một Sleeping box khá rộng với các tiện nghi cần thiết cho hành khách nghỉ ngơi chờ chuyến bay, Thành Đông đang giúp một người phụ nữ băng bó vết thương trên chân của một bé trai, cậu bé đó là con của cô ấy.

"Còn không nhanh giết nó đi, các người không thấy chuyện gì đang diễn ra bên ngoài à, để nó phát bệnh thì tất cả chúng ta đều sẽ bị nó cắn chết" người đàn ông vận vest đen khoảng bốn mươi tuổi đang đi qua đi lại, tức giận quát.

"Im miệng đi lão già, ông mà còn quát lên như vậy thì không cần chờ đến lúc nó phát bệnh mà bọn bên ngoài sẽ xông vào đây cắn nát as* của ông trước đó" một gã đàn ông trẻ tuổi lên tiếng, giọng nói giễu cợt châm biếm, hắn ăn mặc như dân anh chị chuyên đi chém giết đòi nợ hay cho vay nặng lãi.

Bên cạnh hắn là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp với chiếc đầm body ôm sát cơ thể, cô ta đang dán sát thân hình gợi cảm của cô ả vào người tên côn đồ đó, uốn éo vuốt ve làm trò để hắn hài lòng.

Ngoài ra, phía bên kia còn có một cặp tình nhân trẻ tuổi đang ngồi siết chặt tay nhau, hai nữ tiếp viên cùng với một anh chuyên viên kỹ thuật của sân bay cũng đang im lặng ngồi gần nhau.

Tất cả đều không thể che giấu được sự kinh hoàng, sợ hãi và lo lắng trong đáy mắt. Có lẽ đối với bọn họ, ngày hôm nay chẳng khác gì là ngày tận thế.

"Điện thoại khẩn cấp vẫn không dùng được" người đàn ông bốn mươi bực dọc, ông ta bấm gọi hết số này đến số khác nhưng đều báo đã quá tải, dù sóng điện thoại vẫn hoạt động nhưng những số cứu hộ hay khẩn cấp đều vô dụng.

Đúng lúc này, tiếng gào gú cùng tiếng chém giết đột nhiên vọng đến từ bên ngoài, Thành Đông lập tức chạy đến sát cửa kính, hé chăn ra quan sát động tĩnh bên ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" người đàn ông bốn mươi nhỏ giọng hỏi.

"Có một nhóm người đang giết hết lũ zombie ở bên ngoài" Thành Đông vẻ suy tư nói.

"Quân đội đến giải cứu cho chúng ta có phải hay không?" anh chuyên viên kỹ thuật đứng bật dậy, gấp gáp hỏi.

"Không phải người của quân đội" Thành Đông lắc đầu, họ không mặc quân phục của quân đội, hơn nữa họ đang sử dụng dao găm thay vì dùng súng.

Tất cả mọi người đều tò mò đứng dậy tiến về phía Thành Đông, hé chăn ra quan sát động tĩnh bên ngoài.

Đám zombie lảng vảng quanh khu vực này đều bị hạ hết một lượt, Dạ Nguyệt chạy đến Sleeping box được phủ chăn che kín cửa kính, cô lập tức đập cửa gọi Thành Đông.

"Thành Đông, cậu có trong đó không a?"

Thành Đông tất nhiên nhìn thấy Dạ Nguyệt, anh nói với mọi người bên trong là bạn của anh đến tiếp cứu, mọi người đều hết sức vui sướng đồng ý mở cửa.

"Dạ Nguyệt" Thành Đông vui mừng cùng mọi người bước ra, anh nhìn hết một lượt không thấy Lưu Ánh Nhật đâu liền biến sắc mặt, anh nghe nói Ánh Nhật đi chung với Dạ Nguyệt mà, chẳng lẽ...: "Ánh Nhật đâu rồi?"

"Yên tâm, cậu ấy được đưa đến nơi an toàn rồi, vì ngoài này nguy hiểm quá nên không để cậu ấy đi theo" Dạ Nguyệt nhìn thấy Thành Đông lo lắng cho Ánh Nhật cô liền cười hí hửng trêu chọc anh.

Lăng Chi Hiên lúc này xuất hiện phía sau vợ yêu, nhưng anh cao lớn lại soái như thế tất nhiên gây sự chú ý của những người khác, đặc biệt là những người phụ nữ có mặt ở đây đang rất nóng lòng muốn cám ơn anh đã ra tay cứu giúp.

"Vị này là...?" Thành Đông hỏi.

"Tôi là chồng của cô gái nhỏ này" người nào đó để tay lên xoa xoa đầu nhỏ của Dạ Nguyệt, lạnh nhạt nói.

"À vậy ra anh là Lăng Chi Hiên, Lăng đại thiếu gia có phải hay không?" Thành Đông nhớ ra mấy tháng trước có nghe Ánh Nhật kể về hôn phu của Dạ Nguyệt, anh cũng có đọc được tin tức Lăng đại thiếu gia của Lăng gia từ bỏ quyền thừa kế vì một cô gái bí ẩn nào đó, anh hỏi Ánh Nhật cũng đã được xác nhận là Dạ Nguyệt.

Ngoại trừ Thành Đông thì những người còn lại đều mở to mắt kinh ngạc nhìn Lăng Chi Hiên, đại thiếu gia bí ẩn của Lăng gia, chưa bao giờ xuất hiện trên phương tiện đại chúng lần nào, chỉ có duy nhất lần anh ta công bố từ bỏ quyền thừa kế thì mới xuất hiện một tấm ảnh hiếm hoi.

Một trong những người đàn ông kim cương hiếm hoi được vô số phụ nữ nhắm đến và mơ ước, được gặp anh ấy trực tiếp bên ngoài như thế này thật sự là cầu còn không thấy lại may mắn gặp a, cho nên nhất thời câu nói "Tôi là chồng của cô gái nhỏ này" đều bị quẳng ra sau đầu.

Dạ Nguyệt lại nhìn thấy ánh mắt say mê của mấy chị xinh đẹp nhìn người nào đó đến không dám chớp mắt, cô dở khóc dở cười.

"Vậy các người đến đây để giải cứu? Đi theo lũ này có thật sự an toàn không đó?" tên côn đồ nhướng mày châm biếm, chề môi nhìn một lượt bên phía của Lăng Chi Hiên, rồi hắn ta dừng lại ở chỗ Dạ Nguyệt, cười biến thái nói. "Hơ bé gái, đến đây chơi với anh nào, anh cũng thích ăn mấy bé gái đáng yêu ngoan ngoãn lắm á"

Dạ Nguyệt siết chặt tay ai đó, cô ngẩn đầu nhìn anh, lắc nhẹ đầu: "Kệ hắn đi"

"Này, anh là Lăng gì đó phải không? Không ngờ khẩu vị của chúng ta lại giống nhau thế" hắn lộ vẻ mặt như hiểu rõ. "Nhưng ăn một món nhiều cũng chán mà phải không, sao chúng ta không tráo đổi tình nhân với nhau một đêm nhỉ, anh thấy bạn gái của tôi có ngon không?" hắn kéo cô gái xinh đẹp quyến rũ phía sau lên.

Mặt cô gái đột nhiên nóng bừng, nhìn thấy Lăng Chi Hiên không khỏi tim đập loạn nhịp, cô gái e thẹn không dám nhìn thẳng anh, tên kia thấy vậy liền khoái chí cười lớn: "Chà chà, em thích anh ta rồi đúng không, em làm anh hơi đau lòng rồi đó nha, nhưng thôi không sao anh cũng thích bé con kia nữa nên xem như chúng ta công bằng rồi nhé"

"Này nãy giờ mày cứ nói nhăng nói cuội gì vậy" người đàn ông bốn mươi nóng lòng quá, ông sợ hãi nhìn xung quanh. "Lăng đại thiếu gia, đừng để ý đến hắn, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây, tôi sợ bọn khác có thể sẽ kéo tới bất cứ lúc nào"

"Im miệng đi lão già, ông thì biết cái gì?" tên côn đồ đá mạnh vào cánh cửa phía sau người đàn ông đó, hù dọa ông ta.

"Lăng tổng, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây" Dương Lãnh Thiên thấy bầu không khí đột nhiên trầm xuống lạnh lẽo, anh liền lên tiếng.

"Chúng ta đi thôi" Dạ Nguyệt lắc lắc tay người nào đó, ở nơi này tốt nhất là không nên để phát sinh thêm chuyện gì, bọn họ phải trang thủ lúc bọn zombie bị thu hút bởi những tiếng nổ của động cơ bên ngoài đường băng mà rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Cũng nói thêm, nhờ tiếng nổ của động cơ những máy bay bên ngoài đường băng mà bọn zombie đa số tập trung ngoài đó, bên trong này cũng không đông như lúc bọn họ ở tương lai, nên có thể nhanh chóng bắn hạ những con zombie bị kẹt lại trên đường đến đây.

Lăng Chi Hiên nghe lời vợ yêu, anh hừ lạnh, tạm thời không tính sổ với hắn ta, anh ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên dẫn đường cho mọi người rời khỏi đây.

"Ơ không nói nữa à?" tên côn đồ thấy mọi người di chuyển, hắn vừa lầm bầm vừa đi theo. "Không trả lời xem như đồng ý rồi nhé"

Đường trở ra cũng không trở ngại gì, vì bọn zombie đã bị giải quyết hết trên đường vào, theo như chỉ dẫn bọn họ sẽ băng qua sảnh chờ nơi máy bay đâm vào, rồi từ đó sẽ men theo đường nhỏ lên phía trên đài kiểm soát.

Nhưng khi bọn họ chạy đến sảnh chờ, thì bất ngờ một quả bom phát nổ ngay phía dưới thân máy bay, làm cho mọi thứ bị một lực thổi mạnh hất tung lên mù mịt khói lửa cùng giấy vụn bay khắp nơi, máy bay theo đó phát nổ thêm lần nữa rồi bốc cháy thành ngọn lửa thật lớn.

***0w0***

Dạ Nguyệt mơ hồ nghe tiếng trực thăng, cơ thể cô mệt mõi nặng nề đến mức không thể nhúc nhích, cô muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở được...

Cô như nghe được tiếng súng...

Cô cảm giác như trực thăng đang chao đảo...

Cô ghét nhất là cảm giác rơi tự do này...

Cô đang ở trong nước sao? Cô sắp chết đuối rồi sao?

Hiên, cứu em!

...

...

...

Dạ Nguyệt bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy ho sặc sụa, cũng đồng thời tống luôn phần nước còn lại trong phổi ra ngoài.

"Bảo bối..." thanh âm trầm ấm lo lắng quen thuộc của người nào đó.

Dạ Nguyệt xoay người nhìn thấy Lăng Chi Hiên đang ngồi bên cạnh cô, cô mừng rỡ vươn tay ôm lấy anh.

Anh cũng ôm lại cô, thì thầm nỉ non: "Thật may em không sao"

"Chuyện gì đã xảy ra vậy anh?" lần cuối cùng cô còn ý thức là trước khi xảy ra vụ nổ đó.

Dạ Nguyệt đột nhiên mở mắt ra nhìn xung quanh, giờ cô mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh...

"Chúng... chúng ta đang ở đâu thế này?" Dạ Nguyệt kinh ngạc mở lớn mắt, bởi vì trước mặt cô là cánh rừng vĩ đại rộng lớn, phía sau là con thác hùng vĩ với dòng sông chảy xiết trắng xóa, bên kia con thác cũng là cánh rừng trãi dài...

"Em còn nhớ vùng rừng núi nơi đặt căn cứ của bọn chúng không? Chúng ta đang ở nơi đó" Lăng Chi Hiên thâm trầm nói, đáy mắt xoẹt qua tia lo lắng nào đó nhưng rất nhanh đã không còn.

"Hở không phải chúng ta đang ở sân bay sao? Sao chúng ta lại đang ở nơi xa như vậy?" Dạ Nguyệt không thể tin được.

"Anh sẽ kể lại cho em sau, trời đang tối dần rồi, chúng ta phải tìm chỗ nào để trú qua đêm, ở trong rừng buổi tối không an toàn" Lăng Chi Hiên ngồi xoay lưng về phía Dạ Nguyệt. "Lên đây, anh cõng em"

Dạ Nguyệt ngoan ngoãn leo lên lưng anh, bờ vai rộng lớn rắn chắc, thân nhiệt ấm áp toả ra từ cơ thể anh, Dạ Nguyệt dán sát vào lưng anh, hưởng thụ hơi ấm của anh: "Em yêu anh, ông xã" cô bất chợt nói.

Lăng Chi Hiên âm thầm nở nụ cười dịu dàng.

Đi được một đoạn khá xa, cả hai nhìn thấy một ngôi làng nhỏ, theo như tài liệu đã đọc qua thì nơi này chính là nơi đầu tiên bị tổ chức bí mật nhắm tới, những người trong ngôi làng đều đã bị bắt đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất của bọn chúng.

Lăng Chi Hiên đi vòng qua ngôi làng, anh không có ý định ở chỗ này vì nơi này tuyệt đối không an toàn, anh đi về hướng vuông góc với ngôi làng, cố tình đi lẫn vào cánh rừng rậm thật xa, tránh xa ngôi làng càng xa càng tốt.

Nơi này thật sự còn rất hoang sơ, trời cũng đã tối hoàn toàn, đường lại càng lúc càng khó đi, nhưng trời không phụ người có lòng, cuối cùng cả hai nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ được xây trên cây, theo như quan sát của Lăng Chi Hiên thì nơi này đã có trên vài chục năm rồi.

"Chúng ta sẽ ở đây hả anh?" Dạ Nguyệt nhìn ngó xung quanh, cô phát hiện ở phía bên kia có hai ngôi mộ đất hơi nhô lên, lá cây phủ khắp hai ngôi mộ, cỏ dại mọc um tùm, cũng không thấy có bia mộ phía trước.

"Không, chúng ta sẽ ở đây" Lăng Chi Hiên đi đến gốc cây phía dưới ngôi nhà gỗ, anh để cô gái nhỏ đứng xuống rồi chui vào bên trong hốc cây, dùng sức kéo thứ gì đó lên.

Cuối cùng cánh cửa hình vuông bằng đá bật lên để lộ ra một địa đạo bên dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play