Rốt cục chị dừng xe ở bờ sông.

Nơi vắng vẻ tiêu điều, bóng đêm mịt mờ, ánh trăng nhàn nhạt, khiến cả thế giới càng thêm u ám.

Chị đi xuống xe, tôi cũng xuống theo.

“Gió lớn quá, hay vào trong xe đi?”

Chị ngoảnh mặt làm ngơ, lại tự nói: “Có cỏ lau, thích không?”

“Dạ?”

“Khi còn bé, bờ sông gần nhà chị không có lấy một ngọ cỏ lau. Lần nào bị ba đánh chửi, chị cũng chạy tới bờ sông vắng người để khóc. Lúc cỏ lau phơ phất trên cổ, trên vai, chị sẽ giật mình nghĩ mẹ đến thăm…”

Giọng nói của chị có chút thương cảm, làm lòng người chua xót.

“Qua nhiều năm, chị cũng dần quên đi chuyện ba đánh chửi, gương mặt mẹ cũng trở nên mơ hồ. Chị hệt như một cây cỏ lau không nơi nương tựa, một mình sống trên thế giới này, không có người yêu, không có tri kỷ, thậm chí bạn bè cũng không. Có lúc chị chẳng biết rốt cuộc mình sống vì cái gì nữa!” Chị nhẹ nhàng cười lạnh, lại đốt thêm một điếu thuốc.

Tôi không biết nên an ủi chị thế nào.

Tôi biết chẳng qua là chị quá cô độc, quá tịch mịch thôi. Mà tôi tựa hồ cũng rất giống thùng rác để tâm tình. Mấy đứa bạn đại học cũng vậy, lúc không vui mới tìm tôi nói chuyện phiếm, uống cà phê.

Nhưng Bạch Nhược Lâm ưu thương, tôi không cách nào an ủi. Một tuổi thơ mất mẹ, lớn lên lại mất đi người phụ nữ chị yêu thương. Đau đớn trong lòng, ai có thể chữa lành?

Tình bạn? Hai chữ ‘tình bạn’ buồn cười ấy chẳng có chút giá trị nào ở đây cả. Tình bạn thường kèm theo sự trao đổi, suy nghĩ hồi báo, lời nói xã giao.

Dường như chỉ có tình yêu nóng bỏng như lửa mới có thể làm trái tim lạnh băng thê lương của chị hồi phục.

Nhưng tôi có thể cho chị tình yêu sao?

Ngay cả bản thân tôi còn chưa cứu vớt được, thì làm sao có thể cứu vớt người khác đây?

“Có lẽ, chúng ta đến thế giới này để nhận lấy niềm đau, cho đến ngày linh hồn an giấc.” Tôi không có cách nào an ủi chị, chỉ nói ra một câu than thở.

“Người trẻ tuổi như em cũng hiểu được sao?”

“Nếu chúng ta sinh ra vì yêu, rồi lại đeo nặng trên lưng gông xiềng hủy bỏ sinh mạng, vậy thì bản thân đúng là số mệnh bi ai.”

“Nhưng tại sao chúng ta cũng không chết đi?”

“Bởi vì còn có quá nhiều điều không nỡ. Bởi vì không nỡ nên không thể. Không có được an bình mãi mãi, lủi thủi độc hành, cho đến khi đèn cạn dầu khô mà chết đi. Hiểu không? Nghe nói người bình thường có thể thọ tới 120 năm, nhưng tại sao không có ai sống đến tuổi ấy.”

“Chết đi, mà có thể an bình sao?”

“Không, chết đi là ‘Hoa rơi người mất không ai biết’, không hết đau khổ, chỉ là ngủ một giấc ngàn thu thôi.”

“Nói vậy là không thể chết?”

“Đúng, nhất định phải sống.”

“Vì có tri giác, dù đau, cũng phải sống?”

“Đúng, đau nhưng hạnh phúc.”

“Em hạnh phúc? Ở đâu nào? Chẳng phải cũng đang đau đớn đó sao?”

Tôi trầm mặc, cũng không phủ nhận. Nhưng tôi biết chị đã hiểu rõ.

Nếu không đau đớn, thì sao tôi lại nói ra những lời ưu thương sầu não như thế?

Chị thích tôi. Nếu thật sự là yêu thì cũng không quá đáng thương! Hóa ra tôi và chị lại là người giống nhau, như thiêu thân lao đầu vào lửa, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Tôi chỉ sợ những người như chúng tôi xuống Địa ngục! Bởi vì dù chết đi, linh hồn cũng sẽ không yên nghỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play