Đó là một buổi chiều tà trong kì nghỉ hè, tôi đi đánh cầu lông với đứa
bạn thân cả ngày, lúc trở về áo đã ướt đẫm mồ hôi. Về đến nhà, tôi muốn
xông thẳng vào toilet để tắm rửa thì chợt phát hiện ra có người ngồi
trên salon nhìn tôi nở nụ cười hiền từ.
Tôi đứng nhìn trân trân vào người phụ nữ xa lạ này.
Nắng chiều hắt lên mái tóc màu nâu sẫm buông dài của cô, đôi mắt hẹp dài
mang theo nét quyến rũ, sống mũi cao ngất tinh tế, đôi môi mỏng như đang mỉm cười. Cô mặc bộ váy màu xanh ngọc, càng tôn thêm nước da trắng như
tuyết. Tôi nhanh chóng lục lọi trong đầu tìm xem những bậc trưởng bối
trong dòng họ đã lâu không gặp, nhưng trống rỗng. Cô là ai? Tôi nên gọi
cô như thế nào cho phải?
Đương lúc nghi hoặc không thôi, chỉ nghe cô nói: “Thỏ Con về rồi à? Mẹ con đi chợ mua thức ăn thiết đãi khách
không mời mà đến này rồi. Dì là bạn thời đại học của mẹ con. Con có thể
gọi dì là dì Lạc” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm, mang theo chút từ tính, rất thân thiện.
Hóa ra là vậy, nhưng sao nhìn dì trẻ hơn mẹ tôi
rất nhiều vậy chứ? Lẩm bẩm trong bụng, ngoài miệng đã gọi một tiếng “Dì
Lạc” rồi. Dì cũng cười đồng ý.
Chợt tôi phát hiện ra, trước con
người xinh đẹp như vậy mình lại chẳng ra làm sao – Tóc bết hết trên
trán, bộ quần áo thể thao màu trắng cũng đã ướt nhẹp, không chừng còn
ngửi thấy mùi chua nữa. Lúc này tôi mới hiểu cái gì gọi là mặc cảm tự
ti. Nhưng trong nhà không có ai khác, tôi không thể để dì ấy ngồi đó một mình rồi đi tắm rửa được.
Đương lúc vô cùng khó xử, dì nói: “Thỏ Con, con qua đây ngồi đi!”
Trời ạ, lịch sự cái kiểu gì vậy! Tôi chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. Nhớ đến mẹ thường hay nói tôi không biết cách ứng
xử giao tiếp, hẳn là đúng rồi.
Tôi thấy mắt cười của dì cong lên, nhưng không nói gì, chỉ khom người uống trà.
Đang lưỡng lự, mẹ đã quay về. Tôi như được tha bổng, vứt lại câu “Hai người cứ nói chuyện đi”, lập tức vọt vào toilet.
Lúc tắm, tôi lén lút nghe động tĩnh trong phòng khách.
“Thỏ Con nhà chị thấy người lạ là xấu hổ thế đấy!”
“Đúng vậy, chắc là do lớn lên ở nơi nhỏ thế này, chưa thấy qua việc đời…”
Tôi ở bên trong nghe được, không phục lắm, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định
phải cho hai người thấy vẻ tự nhiên phóng khoáng của mình!
Ở
trong bần thần nửa ngày, mới chịu sấy tóc, thay một bộ đồ sạch sẽ, soi
gương, cuối cùng cũng giống người, như này mới dám ra ngoài.
Mẹ
đang nấu ăn trong phòng bếp, dì Lạc ngồi một mình ngoài phòng khách xem
tạp chí. Tôi đến ngồi cạnh dì. Lúc này mới phát hiện, dì có trang điểm
nhẹ, khóe mắt đã có vài nếp nhăn nhỏ, nhưng so với mẹ thì vẫn trẻ hơn
rất nhiều.
“Thỏ Con cao thật, cũng phải một mét sáu lăm đúng không?”
“Thật ra là một mét sáu bảy, nhưng do lưng con không thẳng lắm, nên nhìn sơ qua thì thấp hơn thực tế một chút”.
Dì đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, nói: “À, dì Lạc biết rồi, lần sau thấy con còng lưng sẽ đến đập vào lưng con!” Sau đó dì đắc ý cười như thể bắt thóp
được nhược điểm của tôi vậy.
Ấu trĩ! Tôi âm thầm cười dì.
Sau đó, giống như kiểu người lớn hỏi thăm trẻ con, hỏi tuổi tôi nè, trường
học nè, thành tích nè, blah blah… Cũng may mà thành tích của tôi không
tồi, không đến mức xấu hổ với người, vẫn giữ được chút mặt mũi.
Lúc ăn cơm, chủ yếu là mẹ tôi trò chuyện với dì Lạc, căn bản là tôi không
có chen lời vào. Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng biết đôi chút về dì.
Dì Lạc đúng là bạn thời đại học với mẹ tôi, nhưng nhỏ hơn bốn tuổi, vì lúc ấy mới phục hồi lại thi tuyển sinh cao đẳng đại học (1) không bao lâu,
các thí sinh thi đại học tuổi tác chênh lệch khá nhiều. Trong đại học,
dì và mẹ tôi là bạn cùng phòng, người nằm tầng trên, người nằm tầng
dưới, thân thiết đến mức phiếu ăn và tiền tiêu vặt đều đặt chung trong
một hộp. Sau khi tốt nghiệp, ai về quê người nấy đi làm. Cả hai đều làm
nhân viên thiết kế trong công ty có quy mô lớn. Nhưng sau đó, dì Lạc
biết thầy giáo họ Trình của dì, là một người có đầu óc buôn bán. Hai
người bắt tay nhau gây dựng sự nghiệp của mình, mở nhà máy. Lần này dì
đến thành phố H chúng tôi là vì cùng ông ấy góp vốn đầu tư, xây dựng
thêm nhiều nhà máy khác, ở đây đất đai tương đối rẻ nên muốn xem có
thích hợp hay không. Đã vài mươi năm mẹ và dì chưa gặp nhau, nên hai
người đều có nhiều lời muốn nói. Cơm nước xong, tôi pha trà hoa cúc cho
hai người, đồng thời chủ động rửa chén bát. Tuy không nhìn hai người kia nhưng có thể cảm giác được dì Lạc nhìn tôi với ánh mắt tán dương. Tôi
đắc ý tủm tỉm cười.
Dù đang rửa chén nhưng nhà không lớn, nên hai người bọn họ nói gì tôi tương đối nghe rõ. Tôi biết dì Lạc không có
con. Lúc còn trẻ bận lo cho sự nghiệp, sau đó từng mang thai nhưng bị
sẩy. Không có con cái nhưng nghe giọng của dì không buồn chút nào. Dì
còn tự giễu mình: “Kẻ giống em không lo chuyện gia đình như thế này,
suốt ngày cứ chạy ngoài đường, ai làm con em mới xui xẻo”. – Chà, vẫn cố tỏ ra thoải mái đây!
Rửa chén xong, ba cũng vừa về. Ông ấy chịu
trách nhiệm cho các công trình, dự án của đơn vị, vì vậy lúc nào cũng đi xã giao khó có ngày nghỉ, nếu có cũng sẽ đi học thêm các khóa đào tạo
để có thể nghiên cứu. Từ khi tôi sinh ra đến giờ, vẫn luôn như vậy. Còn
mẹ luôn đi công tác, nên tôi ở nhà ông bà nội từ nhỏ đến lớn, mãi đến
khi học tiểu học mới quay về nhà mình. Ba mẹ khá nghiêm khắc với tôi,
không quá chiều chuộng, do đó trên cơ bản việc gì tôi cũng đụng qua, gồm cả việc làm thức ăn đơn giản. Thấy ba trở về, tôi liền pha trà tây sâm
cho ông. Dì Lạc khen ngợi một câu: “Chị Úc à, làm sao chị có con ngoan
như thế chứ! Em còn chưa thấy qua đứa trẻ nào lại lanh lợi như vậy! Sớm
biết thế em cũng sinh một cô con gái”.
“Nó có thể tự đảm đương
được, nhưng để nói khôn khéo vẫn còn kém xa, ngày nào mà không tranh cãi với chúng ta, ngày đó liền đốt nén hương”. Ha ha, mẹ tôi chính là như
vậy! Bà thẳng thắn đến mức khắt khe, chưa bao giờ trước mặt người ngoài
bảo vệ tôi, nhưng tôi quen rồi, chẳng muốn phản bác làm gì.
“Chị
yêu cầu khắt khe quá rồi đấy! Con của anh em cũng xấp xỉ con gái chị
nhưng chuyện gì cũng không làm, cơm đến chỉ việc há mồm ăn! Chị dâu em
vẫn còn gọi nó là ‘Cục cưng’ kìa!”
“Nó có thằng em họ, chín tuổi
biết xào rau, mười một tuổi biết giặt quần áo cho gia đình. Nó mười bảy
rồi, cái gì cũng phải tự biết, sau này học đại học, không dựa vào mình
thì dựa vào ai?”
Tôi ở bên cạnh cười cười, sau đó về phòng mình đọc sách, để lại ba người trong phòng khách uống trà nói chuyện.
Gần mười giờ, mẹ tôi đến phòng, cầm theo một bộ chăn đệm, nói: “Dì Lạc ở
đây vài ngày, con ngủ dưới đất đi”. Dì Lạc nghe được, đến nói với tôi:
“Con ngủ trên giường đi, để dì ngủ dưới đất cho”.
Tôi nói: “Dì
Lạc, không có gì đâu, con thích ngủ dưới đất hơn, đất rộng, giường nhỏ
lắm!” Đây là lời nói thật, phòng tôi không nhỏ nhưng giường thì hơi nhỏ, tôi ngủ rất hay cục cựa, buổi sáng tỉnh lại đầu thường ở cuối giường.
Mẹ tôi cứ một mực khăng khăng để tôi ngủ dưới dất.
“Vậy được rồi, làm phiền con nhé Thỏ con!” Rốt cuộc dì Lạc cũng thỏa hiệp.
Tôi lập tức ngã lăn ra đất. Dì Lạc đem theo đồ dùng cá nhân vào phòng
tôi, sau đó đi tắm.
Tôi nằm dưới đất, vô cùng mệt mỏi, chỉ một
chốc sau liền thiếp đi. Không biết qua bao lâu, đang lúc mơ mơ màng
màng, cảm giác chút động tĩnh, tôi mở mắt chỉ thấy dì Lạc ngồi bên cạnh
đắp chăn cho tôi. Thấy tôi thức dậy, khẽ hỏi: “Ngủ dưới đất có lạnh lắm
không? Có muốn lên giường không? Dì không sao đâu!” Tôi nói một câu
“Không cần!” Trở mình, tiếp tục “bất tỉnh nhân sự”.
(1) Phục hồi
tuyển sinh đại học cao đẳng: Do ảnh hưởng của cuộc Cách mạng văn hóa
(1966-1976), kì thi tuyển sinh đại học cao đẳng bị gián đoạn, đến năm
1977 mới bắt đầu khôi phục trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT