Bước qua cánh cổng
lớn. Bên ngoài nắng chói chang nhưng nó khiến cho tâm trạng của Diệp
Tiêu vợi hẳn đi. Anh thong thả hít thở mấy hơi, tưởng như vừa được trở
về với dương gian. Anh lái một chiếc Satana màu trắng của Sở Công an
chạy lên đường cao tốc.
Dòng xe cuồn cuộn, phía trước là một khúc cua ngoặt, đánh vô lăng một cái, đường lại thẳng trở lại. Diệp Tiêu
bỗng nhớ lại khúc cua trên bờ sông Tô Châu tối hôm qua. Có lẽ, Hứa An Đa đã bị đâm trong một tình huống giống như thế này. Anh có thể hình dung
ra hình ảnh Hứa An Đa đầu không đội mũ bảo hiểm lao như điên trên bờ
sông Tô Châu trong đêm tối. Gió thổi tung mái tóc của anh ta. Trong đêm, mắt anh ta phát ra những tia kỳ lạ. Sau đó anh ta bật mạnh lên khỏi yên xe, rồi lại từ từ rơi xuống đất. Từ một lái xe đến một cái xác chỉ
trong tích tắc. Bây giờ, Hứa An Đa đã nằm trong nhà lạnh rồi. Có thật là cần phải mổ xác anh ta không? Có lẽ chỉ là tai nạn do uống quá nhiều
rượu. Những tai nạn kiểu này, ở thành phố này hầu như tuần nào chẳng xảy ra. Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Tiêu lại hiện lên hình ảnh Giang Hà nằm
trên bàn giải phẫu. Một tiếng rít chói tai vang lên, mồ hôi đổ ra lạnh
toát sống lưng. Đó là tiếng phanh xe, suýt nữa thì anh đã đâm vào xe
phía trước. Lái xe phía trước thò đầu ra đang định cáu với Diệp Tiêu,
nhưng nhìn thấy xe của Sở Công an lại thụt đầu vào.
Diệp Tiêu lắc đầu, lái xe ra khỏi đường cao tốc, tấp xe vào ven một con đường nhỏ,
tắt máy, đầu gục xuống vô lăng, từ từ nhắm mắt lại. Anh chẳng nhìn thấy
gì nữa, chẳng nghe thấy gì nữa, chầm chậm chìm vào cơn sóng cuồn cuộn
trong đêm tối.
Không biết là sau bao nhiêu lâu, có lẽ phải đến
một thế kỷ. Trong bóng đêm, anh nhìn thấy một tia sáng, giống như một
khe hở nhỏ trong hầm tối, tia sáng mảnh như một lưỡi dao, rạch đôi không gian hỗn độn. Trong không gian ấy, anh nhìn thấy cửa lớn của kho lạnh ở Sở Công an mở ra. Một bóng người xuất hiện ở hành lang trước cửa kho.
Người đó đi về phía anh. Cuối cùng, khuôn mặt của anh ta xuất hiện trong tia sáng. Anh nhìn rõ khuôn mặt đó, đó là khuôn mặt của chính anh. Anh
ta trông rất ung dung và bình tĩnh. Anh ta cười với anh, chìa tay ra,
đặt lên vai anh. Sau đó anh ta lại chìa nốt tay kia ra, hình như muốn
đưa vật gì cho anh. Diệp Tiêu sợ không dám đưa tay ra nhận, anh kêu lên
một tiếng thật to, tiếp đó, anh nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên.
Anh vội ngẩng đầu dậy, nhìn về phía trước, thấy mình đang ngồi trong xe ô
tô, hoá ra vừa nãy đầu anh đè lên núm còi trên vô lăng. Một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mà sao anh lại có thể ngủ quên trên vô lăng
được nhỉ? Chắc có lẽ là do anh đã quá mệt. Anh thở gấp, nhìn ra bên
ngoài. Trời đã tối, hôm nay anh phải mang xe về Sở.
Vừa nãy rõ
ràng là mình đã hét lên. Vì sao lại mơ đến anh ta? Bây giờ anh ta đã là
một đống tro tàn rồi. Có lẽ mấy ngày gần đây, những lời nói to trong mơ
lúc anh ngủ gật ở phòng làm việc cũng có liên quan đến việc này. Diệp
Tiêu không kịp nghĩ thêm nữa, anh khởi động xe đi về Sở Công an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT