Lúc anh về đến Sở Công an, mọi người đã về hết cả. Phòng làm việc trống không, im lặng đến lạ kỳ. Diệp Tiêu thấy khát, anh uống một cốc nước rồi ngồi vào bàn vi tính. Anh mở hồ sơ vụ án mạng của Giang Hà trong máy. Trên góc trái màn hình hiện lên tấm ảnh của Giang Hà. Nhìn khuôn mặt của Giang Hà, anh bỗng nhiên cảm thấy hình như khuôn mặt ấy sắp thò ra khỏi màn hình.

Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Anh nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hà. Đó là lúc vụ án mạng đầu tiên được chuyển từ Trung tâm tin tức đến phòng Trinh sát hình sự này. Hôm đó trời rất đẹp, ánh nắng chan hoà, còn trong cái hành lang dài ấy, lại đặc biệt tối và lạnh. Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng giải phẫu tử thi và nhìn thấy một nam thanh niên còn trẻ nằm trên bàn phẫu thuật. Cán bộ pháp y đang bắt đầu những đường mổ đầu tiên. Diệp Tiêu không dám làm kinh động người khác, lặng lẽ đi đến cạnh bàn giải phẫu, lúc ấy anh mới nhìn rõ khuôn mặt của Giang Hà.

Diệp Tiêu nhớ mãi cái khoảnh khắc ấy. Người thanh niên mà anh nhìn thấy trên bàn giải phẫu đó, chính là anh. Khi anh phát hiện mình đang trần truồng nằm trên bàn phẫu thuật, thân thể bị rạch một đường thẳng băng, lục phủ ngũ tạng của mình đều hiện ra trước mắt. Cái cảm giác ấy chưa ai từng trải qua - nhìn thấy xác mình bị mổ xẻ. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Diệp Tiêu lạnh toát, giống hệt như người chết đang nằm trên bàn giải phẫu kia. Anh đứng bất động nhìn mình nằm trên bàn giải phẫu, nhìn tim mình đang bị cán bộ pháp y lấy ra đặt trên khay nhôm trắng. Vào giây phút đó, anh cảm thấy trái tim mình bỗng đau nhói. Diệp Tiêu tự nói với mình: “Họ đang mưu sát, họ đang giết mình, không, mình đã bị họ giết chết, mình đã chết rồi!” Thế là anh hét lên với cán bộ pháp y:

- Dừng tay!

Cả căn phòng vang vọng tiếng kêu của anh, rồi sau đó lại trở lại với sự im lặng chết chóc vốn có.

Người cán bộ pháp y đứng ngây ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt. Rồi anh ta lại nhìn vào bộ mặt của người thanh niên đang nằm trên bàn giải phẫu. Người cán bộ pháp y hơi ngớ ra, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiêu. Cuối cùng, một nụ cười thoáng qua trên môi anh ta. Anh ta gật đầu nói với Diệp Tiêu:

- Ồ, giống thật. Tôi nói là anh rất giống với người đã chết.

Nói xong, anh ta cúi người xuống, tiếp tục công việc của mình.

Diệp Tiêu cuối cùng cũng thở phào, hoá ra người chết nằm trên bàn giải phẫu kia không phải là anh, chỉ là người rất giống anh mà thôi. Anh lại nhìn vào khuôn mặt của người kia, những đường nét của cằm, gò má, rồi bả vai, sống mũi... tất tật đều rất giống. Nhưng, họ chưa đến mức giống nhau như hai anh em sinh đôi. Thoáng nhìn thì thấy hơi nghi hoặc, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy không giống nhau đến thế. Tóm lại là vẫn có thể dễ dàng phân biệt được hai người với nhau. Hơn nữa, còn có một thứ anh chưa nhìn thấy. Đó là đôi mắt của người chết.

Mấy phút sau đó, Diệp Tiêu cứ cảm thấy mình hình như bị ngâm trong dung dịch phoóc môn, thành một tiêu bản cơ thể người sau khi mổ, cho đến khi thi thể của người thanh niên trên bàn giải phẫu được khâu lại, rồi đẩy vào nhà lạnh mới thôi. Sau khi bước ra khỏi nhà xác, Diệp Tiêu mới hỏi kỹ tên của người chết. Từ đó anh vĩnh viễn ghi nhớ cái tên đó - Giang Hà.

Diệp Tiêu cuối cùng đã trở về lại với thực tại, xem kĩ lại hết toàn bộ những tài liệu về người chết đang hiện trên màn hình.

Bỗng cửa bật mở, Diệp Tiêu giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện hoá ra là Phương Tân, một cán bộ pháp y trẻ mới được điều về Sở Công an làm việc. Phương Tân tuổi tác cũng trạc tuổi Diệp Tiêu, mắt đeo kính, trông rất thư sinh, mình khoác một chiếc áo choàng màu trắng.

Diệp Tiêu thở hắt ra, nói:

- Phương Tân, là cậu à, làm tớ giật cả mình!

- Thế cậu nghĩ là ai? Mấy ngày nay tinh thần cậu có vẻ không ổn định thế nào ấy? Tôi vừa đi qua dưới nhà, nhìn thấy phòng làm việc của các cậu vẫn sáng đèn, tôi đoán chắc cậu vẫn đang ngồi điên cuồng làm việc ở đây.

Diệp Tiêu cuối cùng cũng đã có thể cười.

- Thế còn cậu, sao vẫn chưa về? - Anh hỏi

- Chả phải vì cái nhiệm vụ mà cậu giao cho tớ đó sao.

- Đã tìm ra nguyên nhân cái chết thật sự của Giang Hà chưa?

Phương Tân nhìn qua báo cáo nói:

- Trong báo cáo khám nghiệm viết rõ nguyên nhân cái chết là do tim bị tê liệt, nói một cách rõ hơn: Là vì động mạch chủ bị tắc nghẽn dẫn đến tim bị ngừng đập đột ngột. Đây là nguyên nhân tử vong trực tiếp, nhưng Giang Hà và họ hàng anh ta đều không có tiền sử bệnh tim. Hôm qua, tớ đã đi xác minh lịch sử bệnh án của họ cũng không phát hiện thấy có bệnh gì liên quan đến tim. Bản thân sức khoẻ anh ta từ trước đến giờ đều rất tốt. Kết quả khám nghiệm đã chứng minh điều đó.

- Tất cả những điều đó, tớ đều hiểu. Vấn đề quan trọng bây giờ là Giang Hà vì sao vô cớ bị liệt tim mà chết?

Phương Tân dừng lại một lúc rồi mới nói:

- Diệp Tiêu, có lẽ khi giải phẫu Giang Hà chúng ta đã bỏ qua một cái gì đó.

- Bỏ qua cái gì?

- Hệ thống thần kinh của anh ta, tớ nghi ngờ có khả năng nguyên nhân từ hệ thống thần kinh dẫn đến liệt tim.

- Anh ta có bệnh về thần kinh sao?

Phương Tân lắc đầu:

- Không, ý tớ là hệ thống thần kinh có thể nhiễm một loại vi rút nào đó.

- Thế sao lúc xét nghiệm máu không phát hiện ra?

- Vi rút là một loại sinh vật kỳ lạ, nó tồn tại dưới dạng bán sinh vật và bán phi sinh vật. Bản thân nó không có khả năng tự sinh sôi, nảy nở nhưng khi xâm nhập vào tế bào của sinh vật khác, nó sẽ lợi dụng tế bào của sinh vật đó để phát triển. Sự tồn tại của vi rút đầu tiên là dựa vào vật chủ, nếu như vật chủ chết đi thì vi rút cũng hết chỗ dựa dẫm. Có loại vi rút có thể tồn tại lâu dài trên xác của người chết. Nhưng có loại vi rút sau khi vật chủ chết đi nó cũng mất luôn, không lưu lại một vết tích gì. Nếu sau khi chết mới khám nghiệm thì rất khó xác định.

Diệp Tiêu cau mày suy nghĩ một lúc:

- Thế rốt cuộc là có hay không có vi rút trong hệ thống thần kinh làm tê liệt tim của Giang Hà?

- Lúc này tớ chỉ là đang phán đoán, trước khi có những chứng cứ cụ thể tớ sẽ không đưa ra kết luận gì. Nhưng tớ sẽ không chịu buông xuôi đâu. Tớ còn lưu được mẫu máu và những lát cắt tế bào của Giang Hà. Tớ sẽ đi gặp thầy hướng dẫn. Thầy chắc sẽ giúp được điều gì đó.

Diệp Tiêu gật đầu.

- Thôi tớ về trước đây!

Phương Tân đi về phía cửa, bỗng anh quay đầu lại nói:

- Diệp Tiêu, nghỉ sớm đi. Tớ biết vì khuôn mặt của người chết giống cậu, cho nên cậu phải chịu một áp lực tâm lý rất lớn, đúng không? Đừng lo, tớ sẽ cố gắng làm rõ nguyên nhân cái chết của Giang Hà.

Diệp Tiêu cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, nói:

- Cảm ơn cậu!

Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Tiêu, anh đứng lên, nhìn ra trời đêm ngoài cửa sổ. Một khuôn mặt hiện trên mặt kính cửa sổ. Đó là một khuôn mặt trắng bệch và đáng sợ.

Khuôn mặt đó là ai? Là Diệp Tiêu hay Giang Hà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play