Trong rạp tối
thui, quả nhiên, trên sân khấu đã bắt đầu diễn. Bối cảnh sân khấu là một thung lũng hoang vắng và lạnh lẽo, mộ phần rải rác khắp nơi, không khí
âm u đáng sợ. Bạch Bích đoán người phụ trách mỹ thuật và dàn dựng sân
khấu của đoàn phải là người thích xem tiểu thuyết của Stephen King. Quốc vương trẻ Thành cổ Lâu Lan đang tự hỏi tự đáp theo kiểu gần như độc
thoại. Bạch Bích chưa xem được phần biểu diễn trên sân khấu, cô đang tìm ghế ngồi trong bóng tối, chẳng bao lâu cô đã tìm thấy, đồng thời cô kéo luôn cả Diệp Tiêu ngồi xuống ghế bên cạnh. Mặc dù vé của họ không phải
là một cặp, nhưng trong rạp còn nhiều ghế trống, cho nên hầu như khán
giả không ai ngồi đúng chỗ của mình.
Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một lượt những khán giả đang ngồi trong bóng tối. Tuy người đến xem
không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng vượt quá con số mà anh tưởng tượng.
Anh luôn sợ rằng vở kịch của La Chu lần đầu công diễn, người diễn kịch
nhiều hơn người xem kịch, nếu thế thì gay to, nhưng giờ được như thế này cũng khá ổn rồi. Đại để trong số năm, sáu trăm chỗ ngồi của rạp lấp đầy được khoảng một nửa, như thế là không tồi đâu. Có lẽ do công tác quảng
cáo bỏ nhiều công phu, đã lôi cuốn được một số học sinh của Học viện Sân khấu, cũng có thể còn do bức áp phích của Bạch Bích vẽ nữa.
Rất
nhanh, màn thứ hai bắt đầu, sự thay màn liên tiếp với khoảng cách ngắn
như thế thường ít gặp. Đến nỗi những học sinh của Học viện Sân khấu ngồi bên dưới còn cho rằng đây là loại kịch tiên phong mang tính thực
nghiệm. Trong màn thứ hai, Bạch Bích nhìn thấy Tiêu Sắt, nếu so với hai
lần luyện tập trước mà Bạch Bích đã xem thì trạng thái của Tiêu Sắt hôm
nay khá tốt. Cô diễn rất thật và đi vào lòng người, không giả tạo như
những lần trước.
Bạch Bích bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với Tiêu Sắt ở quầy bar lần trước. Lúc này cô cảm thấy hối hận, cô hiểu
rằng việc cô giận dữ bỏ đi là hơi nóng vội, điều đó đã làm tổn thương
đến người bạn thân thiết nhất của cô. Cô không nên bỏ đi như thế. Tiêu
Sắt cần cô, cô nên ở lại chăm sóc cho cô ấy, và không để cho Tiêu Sắt
uống thêm bia nữa. Tiêu Sắt thực ra cũng rất đáng thương, cũng chìm đắm
trong sợ hãi và đau khổ. Khi ấy, điều cần nhất là một trái tim ấm áp của bạn bè, có lẽ chính điều đó sẽ giúp chiến thắng được mọi nỗi sợ hãi.
Cho dù mọi điều Tiêu Sắt nói đều là sự thật, thì sự việc cũng đã xảy ra. Mặc dù cô yêu người đàn ông ấy thì sự việc cũng đã kết thúc rồi. Giang
Hà đã hoá thành đống tro tàn nằm dưới lòng đất. Giữa cô và Tiêu Sắt
không còn trở ngại nào nữa, họ không cần phải làm tổn hại đến tình bạn
của nhau vì một người đàn ông đã chết, cho dù cô yêu người đàn ông đó.
Nghĩ đến đây, thân thể Bạch Bích bỗng run lên. Cô lặng lẽ nhìn Diệp Tiêu ở
bên cạnh. Trên những chiếc ghế tối đen, khuôn mặt của khán giả đều mờ
mờ, chỉ nhìn rõ đường viền quanh mặt. Lúc đó, những đường nét của bộ mặt người đàn ông ngồi bên cạnh cô sao mà quen thuộc, sao mà thân thiết,
đến nỗi cô bỗng cảm thấy người ngồi bên cạnh cô chính là Giang Hà. Cô
tưởng tượng mình đang ngồi xem kịch với chồng chưa cưới, không, không
phải chồng chưa cưới, mà là đức lang quân, bởi vì cô chợt nhớ ra, hôm
nay chính là ngày cô và Giang Hà dự định tổ chức lễ cưới. Chính hôm nay, cô đáng lẽ được mặc váy cưới màu trắng, được cùng với Giang Hà uống ly
rượu giao bôi trong tiếng chúc phúc của bạn bè. Cô đáng lẽ đã được hạnh
phúc. Chính là ngày hôm nay, cô phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế
giới, được mọi người ca ngợi, được mọi người chúc mừng, thậm chí còn bị
ghen tị. Thế rồi đức lang quân của cô đưa cô vào phòng, sau đó đóng hết
các cửa lại, trong thế giới riêng của hai người, họ sẽ làm tất cả những
gì có thể làm. Thế là mặt cô đỏ bừng lên, thậm chí cô còn thấy phấn
khích, phấn khích đến mức muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt quen thuộc
của người đàn ông ngồi bên cạnh. Nhưng tất cả những cảm xúc đó chỉ
thoáng qua chốc lát. Bạch Bích lập tức quay trở lại với thế giới thực
tại, cô biết rằng đức lang quân của cô đã chết, đã biến thành một đống
xương khô. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường. Cô không phải là cô dâu, cũng không phải người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Ngồi cạnh cô,
chẳng qua chỉ là một sĩ quan cảnh sát đang phụ trách điều tra vụ án về
cái chết của chồng chưa cưới của cô. Vai Bạch Bích lại rung lên, nhưng
Diệp Tiêu làm sao cảm nhận được những thay đổi của người con gái đang
ngồi bên cạnh. Cô lắc đầu, cố gắng quên đi những tưởng tượng vừa đến
trong đầu, định thần lại, tập trung nhìn lên sân khấu.
Lúc này
trên sân khấu, Lam Nguyệt xuất hiện. Cô vẫn bịt mặt, để lộ đôi mắt to
quyến rũ. Đôi mắt ấy như đang dõi về phía xa, lại như đang nhìn từng
người trên sân khấu. Cái nhìn ấy không nghi ngờ gì nữa, đã làm cho tất
cả những người có mặt trong rạp sững sờ. Bạch Bích chú ý đến khán giả
xung quanh trước khi Lam Nguyệt xuất hiện, nhiều người đang thì thầm
chuyện phiếm, những nữ sinh viên thì nhai quà vặt. Thế mà khi Lam Nguyệt xuất hiện, dưới sân khấu lập tức im bặt. Những cái miệng đang nhai quà
vặt không ngừng nghỉ của đám nữ sinh cũng dừng cả lại. Tất cả đều tập
trung nhìn lên sân khấu, lắng nghe tiếng nhạc và tiếng thoại, nhưng quan trọng nhất là tập trung vào đôi mắt của cô.
Cuối cùng, Lam Nguyệt đã thong thả nói ra câu thoại đầu tiên:
- Người mà Hoàng tử yêu là Công chúa, không phải ta!
Câu nói ấy có một sức mạnh thật sự, mặc dù chỉ là một câu nói ngắn, nhưng
Bạch Bích cảm thấy nó vượt qua trăm nghìn câu nói khác. Sau đó, sân khấu chìm trong bóng tối, Lam Nguyệt biến mất, màn ngắn nhất trong cả vở
kịch, cũng chính là kết thúc màn 2.
Tiếp sau đó, là những màn rất dài, màn 3, màn 4, màn 5. Bạch Bích cảm thấy những màn này tuy cấu tứ
hay, nhưng tiết tấu tự thuật hơi chậm. Điều này không phù hợp với yêu
cầu thưởng thức của những khán giả hiện đại, nhưng sự xuất hiện thường
xuyên của bầu không khí sợ hãi đã lôi cuốn người xem. Đặc biệt là âm
nhạc, dùng nhiều giai điệu và tiết tấu mang tính ám thị, có lúc dùng
những diễn tấu nhạc cụ cổ. Trong âm hưởng chốc chốc lại hát đệm những
tiếng độc thanh hay quần thanh. Đạo diễn chắc phải lao tâm khổ tứ nhiều
lắm, nhưng hiệu quả thì lại hoá thành giống nhạc kịch. Có lẽ vở kịch này chuyển thành ca kịch có khi hay hơn.
Màn 6, Tiêu Sắt lại xuất
hiện. Đây là đêm tân hôn của Công chúa Thành cổ Lâu Lan. Công chúa cuối
cùng đã rõ, người Hoàng tử Vu Điền yêu không phải là mình, thế là Công
chúa đau buồn khôn xiết. Tiêu Sắt diễn rất hay, Bạch Bích thậm chí còn
cảm thấy khi Công chúa khóc không phải là biểu diễn hay diễn kịch mà là
khóc thật. Bạch Bích và Tiêu Sắt chơi với nhau đã lâu nên cô biết Tiêu
Sắt khóc thật là như thế nào, điều đó không ai có thể bắt chước được.
Bạch Bích nhìn Tiêu Sắt trên sân khấu nước mắt đầm đìa cùng với dáng đau buồn của cô đã khiến mọi người đều đồng cảm. Bỗng cô cảm thấy Tiêu Sắt
có biểu hiện không bình thường, nỗi đau thương của Công chúa đã vượt quá sự tưởng tượng của Bạch Bích. Có lẽ Tiêu Sắt nhập vai quá đạt, đến nỗi
cho rằng mình chính là Công chúa Thành cổ Lâu Lan.
Màn 7, là cảnh Lam Nguyệt và Hoàng tử. Màn này vẫn đầy tính bi kịch. Màn 8 rõ ràng là
giống “Romeo và Juliet” của Shakespeare, Hoàng tử ngộ nhận Lan Na đã
chết nên đã tự vẫn ở Mộ phần cốc.
Màn 9, Lam Nguyệt và Tiêu Sắt
cuối cùng đều cùng xuất hiện trên sân khấu. Bối cảnh của màn 9 trên sân
khấu khiến Bạch Bích rợn tóc gáy. Trên phông vẽ những vị thần mặt mũi dữ tợn. Những vị thần này, có vị thì dẫm chân lên lưng người, có vị thì
đang ăn thịt người, có vị thì xé người thành hai mảnh, hình như các vị
thần này đều có quan hệ với các chư thần thuộc phái Ấn Độ giáo.Vừa mở
màn, đã thấy Lam Nguyệt đang quỳ ở giữa sân khấu, mình mặc một bộ váy
trắng rách nát, đầu tóc xoã xượi, trông giống như một nữ tù nhân. Tiêu
Sắt trong vai công chúa đang nhìn cô bằng ánh mắt căm thù, Tiêu Sắt cất
cao giọng hỏi Lam Nguyệt:
- Lan Na, mi chẳng qua chỉ là một con nô tỳ thấp hèn, có tư cách gì mà dám yêu Hoàng tử Vu Điền?
Lam Nguyệt vẫn rất tôn kính công chúa, cô cầu xin với giọng của kẻ dưới:
- Công chúa, xin người tha thứ cho những tội lỗi của thần!
- Không, ta hận ngươi, ta hận Hoàng tử! - Giọng Tiêu Sắt đầy vẻ căm thù.
- Công chúa tôn kính, Lan Na chỉ là một kẻ ti tiện thấp hèn, chưa bao giờ dám mơ tưởng xa xôi là có được Hoàng tử, chỉ mong công chúa có thể rộng lượng với chàng, đừng làm khó cho chàng, để chàng được hạnh phúc. - Lam Nguyệt dừng lại một lát, thể hiện đầy mâu thuẫn và đau khổ, sau đó cô
cao giọng nói:
- Vì hạnh phúc của chàng, Lan Na nguyện suốt đời rời xa Hoàng tử.
Tiêu Sắt lắc đầu nói:
- Không, không, không, ngươi đã vĩnh viễn rời xa Hoàng tử rồi, ta muốn
giết ngươi, dễ như trở bàn tay. Bây giờ ta muốn ngươi thề trước các vị
thần linh Thành cổ Lâu Lan, mãi mãi không yêu Hoàng tử nữa.
Tiếp
đó, trên sân khấu bỗng tối om, ánh sáng lập loè, lúc mờ lúc tỏ, như đang lạc vào một thế giới khác. Bỗng vang lên thứ âm thanh giống như tiếng
tụng kinh, nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với với giọng đọc
kinh trong chùa. Không ai hiểu được âm thanh ấy trong âm nhạc có ý nghĩa gì. Mấy diễn viên múa tiến vào sân khấu, dưới những chùm ánh sáng, Bạch Bích thấy họ đều mặc trang phục của người Tây Tạng cổ, trên đầu đội mũ
da, có cắm lông vũ, tay lắc những dụng cụ rất lạ. Họ mềm mại chân tay,
nhảy múa thoăn thoắt trong tiết tấu âm nhạc, vây tròn lấy Lam Nguyệt ở
giữa sân khấu. Bạch Bích cảm thấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu
có tính tượng trưng, cô hiểu rằng những diễn viên múa là đại diện cho
những ông đồng bà cốt. Điệu múa trên sân khấu có ý nghĩa là một buổi lễ
cúng tế các thần linh. Theo sau điệu múa của các ông đồng bà cốt là
những tiếng hô đồng thanh: Thề đi, thề đi!
Lam Nguyệt bỗng nhiên
đứng lên, cô lựa theo nhịp của các ông đồng bà cốt cùng nhảy với họ.
Động tác múa của cô rất đẹp, chân tay mềm mại, trông giống như một con
hạc tiên. Bạch Bích rất ngạc nhiên tấm tắc trước điệu múa rất nghệ thuật của Lam Nguyệt, cô cho rằng Lam Nguyệt trước kia có lẽ đã học qua vũ
đạo. Nhưng không phải là vũ đạo bình thường, mà là vũ đạo có tính trừu
tượng và tính tượng trưng. Những ông đồng bà cốt ở xung quanh đã phối
hợp rất ăn ý với cô ở trung tâm. Họ vừa nhảy vừa có sự giao lưu tương hỗ cho nhau. Bạch Bích nghĩ, đây có lẽ là mô phỏng theo cuộc đối thoại
giữa người và thần linh chăng? Những ông đồng bà cốt đại diện cho thần
linh, còn Lam Nguyệt đại diện cho con người. Người và thần linh giao lưu với nhau qua những ngôn ngữ của tay chân. Lam Nguyệt múa biểu hiện sự
đau khổ ngày một tăng lên, những ông đồng bà cốt xung quanh hình như
đang thúc giục cô, có lẽ lấy danh nghĩa thần linh bắt cô phải thề. Bỗng
nhiên những ông đồng bà cốt xung quanh vây Lam Nguyệt ngày càng chặt,
đến lúc nắm được tay chân cô, khiến cô toàn thân co quắp lại. Nhưng Lam
Nguyệt bỗng đẩy mạnh những ông đồng bà cốt ra, lúc đó âm nhạc bỗng dưng
ngừng bặt, những ông đồng bà cốt tới tấp lui ra khỏi sân khấu. Chỉ để
lại hai người, cô và Tiêu Sắt.
Ánh sáng lại tập trung vào mặt Lam Nguyệt. Cô ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề, nói:
- Hỡi vị thần trên ngôi cao chí tôn, người muốn con phải thề gì đây?
Người muốn biết tấm lòng chân thật của con, hay muốn nghe những lời dối
trá? Hãy tha thứ cho con, con không thể phản bội lời thề, bởi vì con
biết, nếu con thề con không yêu Hoàng tử nữa, thì con sẽ từng giờ, tùng
khắc, từng phút, từng giây phản bội lời thề của mình. Nó ở tận trong
trái tim con. Con có thể phản bội lời thề của mình được không? Không,
con không thể! Cho nên, con tự nguyện chết, nhưng con không thể không
yêu Hoàng tử.
Ánh sáng lại chuyển sang tập trung vào mặt Tiêu
Sắt, mặt công chúa từ thất vọng lại biến thành phẫn nộ. Cô làm một động
tác phẩy tay. Một võ sĩ bước vào sân khấu, trong tay cầm một cái hộp,
sau đó đặt cái hộp bên cạnh Lam Nguyệt, rồi đi ra khỏi sân khấu.
Công chúa lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đã không thể không yêu chàng, thế thì hãy để cho các ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Lam Nguyệt hơi nghi ngờ, cô mở cái hộp ra. Thoáng chốc, mặt cô biến sắc,
như bị ai đánh thật mạnh, toàn thân cô run rẩy, sắc mặt trắng nhợt. Sau
đó, cô nhìn Công chúa bằng cặp mắt đầy căm hận.
- Hoàng tử đã tự sát, ta chỉ sai người lấy đầu chàng mang tặng cho ngươi thôi. - Công chúa nói với tư thế của người chiến thắng.
Lam Nguyệt không trả lời, cô thò tay vào hộp, lấy từ trong hộp ra một cái đầu người.
Khán giả trong rạp lập tức ồn ào hẳn lên, tim Bạch Bích cũng thấy run rẩy,
mặc dù cô biết cái đầu người ấy làm bằng nhựa. Nhưng phải nói cái đầu
người này làm rất khéo, lại còn bôi màu đỏ, nhìn từ xa rất giống như
đang nhỏ máu.
Lam Nguyệt ôm chiếc đầu người vào lòng, mắt nhìn
thẳng về phía trước. Lúc này, trong mắt Bạch Bích, Lam Nguyệt trong bộ
váy trắng trông giống hệt cô gái trong bức tranh quảng cáo; giống từ đôi mắt mơ màng, giống từ cánh tay để trần đầy dã tính; giống hơn nữa là
đôi tay đang ôm đầu người. Đây không lẽ là một sự trùng hợp? Bạch Bích
tự hỏi. Cô phảng phất thấy cô gái từ trong tranh bước ra, tay bê đầu
người yêu, tiến vào cổng rạp, đi qua con đường tối, bước dọc theo hàng
ghế khán giả, và bây giờ đang ở trung tâm sân khấu. Đúng vậy, cô ta có
sinh mạng, nhân vật trong mỗi bức tranh đều có sinh mạng. Bạch Bích bắt
đầu tin vào điều đó.
Lam Nguyệt giơ cao chiếc đầu người yêu, đưa
gần lên môi hôn một cái, sau đó lại từ từ ôm vào lòng, môi cô đỏ au,
giống như vừa uống máu, tất nhiên đó chỉ là thuốc đỏ quét trên cái đầu
người giả dính lên môi cô.
Tiếp đó, Lam Nguyệt ngẩng đầu lên, không biết đang nhìn gì, thế rồi, cô bắt đầu nói:
- Hỡi MỘC Y ÁO, vị thần cai quản sự sống chết của con người và vạn vật
trên đất Thành cổ Lâu Lan, người nhìn thấy chưa? Người nhìn thấy chưa?
Con dân của người tàn nhẫn như thế này đây, thành phố mà người bảo hộ
lạnh nhạt vô tình thế này đây. Người có còn tư cách gì để tồn tại trên
thế giới này nữa không? Hỡi đấng toàn năng MỘC Y ÁO, người có nghe thấy
tiếng kêu của con không? Con đã đánh thức người dậy trong giấc ngủ ngàn
năm, hãy nghe lời nguyền rủa của con với Thành cổ Lâu Lan: Thành cổ Lâu
Lan sẽ biến mất khỏi thế giới này. Hãy nhớ đây là lời nguyền vĩnh hằng,
Thành cổ Lâu Lan mãi mãi biến mất trong lời nguyền của ta!
Tiếng
Lam Nguyệt truyền đi khắp rạp, không biết ai đã điều tiết âm thanh lên
đến mức to nhất. Tất cả những người có mặt đều bị lời nguyền inh tai
nhức óc ấy làm cho kinh hãi. Mấy cô nữ sinh viên Học viện Sân khấu sợ
đến phát khóc. Đến cả Bạch Bích cũng cảm thấy tai và tim mình cũng chịu
không nổi tiếng nói ấy. Lời nguyền rủa đó cơ hồ vọng vào tận tim cô, mãi mãi không thể phai mờ.
Sau đó Lam Nguyệt mắt nhìn thẳng, tay chỉ vào mặt Công chúa, cất tiếng nói bằng cái miệng dính đầy máu người yêu:
- MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO... con nhân danh Người nguyền rủa người đàn bà này. MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO.
Tiếp đó, Lam Nguyệt cất tiếng cười lớn. Tiếng cười ấy một lần nữa vang lên,
chấn động cả rạp hát, khiến những người có mặt sởn tóc gáy. Bạch Bích
nghĩ có lẽ người phụ trách âm thanh của đoàn bị điên mất rồi, sao lại
làm cho khán giả sợ chết khiếp đi thế?
Lam Nguyệt lấy trong người ra một con dao, cô vuốt ve đầu người yêu, sau đó, ung dung đâm lưỡi dao vào ngực mình. Một dòng máu tươi chảy ra từ ngực cô, nhuộm đỏ cả chiếc
váy trắng. Cô mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, người rung lên một hồi. Cô ngã xuống với một động tác rất đẹp.
Trong khi khán giả trong
rạp thở dài trước cái chết của Lan Na, Công chúa cũng ngã xuống đất, nằm bất động. Khán giả đều cho rằng Công chúa vì sợ quá mà ngất đi. Sau khi hai người con gái ngã xuống, sân khấu trở lên yên lặng. Chỉ nhìn thấy
hai xác người và một cái đầu trên mặt đất, cứ như thế, phải đến mấy phút trôi qua. Sân khấu bất thình lình trở nên im ắng khiến khán giả không
hiểu ra làm sao. Mọi người cho rằng vở kịch đã đến đoạn cao trào, đang
tập trung chờ xem kết cục cuối cùng, thế nhưng bỗng dừng cả lại. Chẳng
lẽ vở kịch đã hết? Trong số khán giả đã thấy hiện tượng nhốn nháo, có
người đã rục rịch rời khỏi ghế ngồi, có một số người bắt đầu tranh cãi
ầm ĩ.
Bạch Bích cũng cảm thấy không yên tâm. Có cảm giác Tiêu Sắt trong vai công chúa đột nhiên ngã xuống là hơi bất thường. Cô cho rằng
trong kịch bản không nên có tình tiết này. Cô đứng lên tỏ vẻ quan tâm
nhìn về phía hai người con gái đang nằm im trên sân khấu.
Lúc đó
trên sân khấu bỗng dưng xuất hiện một thanh niên mặc âu phục, hoá ra là
đạo diễn La Chu. Dưới sân khấu mọi người cảm thấy hơi lạ, có người đã
bắt đầu có lời trêu chọc. La Chu xông ra sân khấu, anh vấp phải Tiêu Sắt suýt nữa thì ngã, sau đó anh sờ lên mạch Tiêu Sắt, mấy giây sau, anh
cũng sợ quá ngã lăn ra đất. Lúc đó Diệp Tiêu bỗng từ bên cạnh Bạch Bích
đứng vụt lên, hô to:
- Nhất định là có chuyện rồi, tránh ra, mau tránh ra, tôi là cảnh sát đây!
Anh nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy thật nhanh lên sân khấu, lôi tay La Chu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
La Chu sợ quá, giương đôi mắt kinh hoàng nhìn Diệp Tiêu không biết trả lời thế nào. Anh ngơ ngác chỉ tay về phía Tiêu Sắt đang nằm, nói:
- Cô ấy... cô ấy... chết rồi!
Trong khi Diệp Tiêu đang bận xem mạch Tiêu Sắt, từ dưới sân khấu Bạch Bích
nhìn thấy Lam Nguyệt bỗng nhiên đứng lên từ đằng sau Diệp Tiêu và Tiêu
Sắt. Lam Nguyệt bỏ cái đầu người giả ra khỏi người, “máu” trên người cô
đã chảy hết, toàn thân cô là một màu đỏ, ngay cả mặt cũng dính rất nhiều máu, như vừa giết người xong. Mặt cô trắng bệch. Cô đứng nhìn Diệp Tiêu và La Chu từ phía sau và cả Tiêu Sắt nằm trên sàn sân khấu. La Chu
trong nỗi sợ hãi kinh hoàng và Diệp Tiêu đang bận nhìn Tiêu Sắt trên sàn đều không để ý đến Lam Nguyệt đã đứng dậy. Bạch Bích từ chỗ ngồi của
mình nhìn lên Lam Nguyệt trên sân khấu, trong lòng bỗng trào dâng một
nỗi sợ hãi lạ kỳ. Miệng Lam Nguyệt lộ ra một vẻ rất đặc biệt, cô ta quay người nhìn xuống dưới sân khấu. Bạch Bích cảm thấy hình như cô ta đang
nhìn mình, đúng rồi, cô ta đang nhìn Bạch Bích. Ánh mắt của Lam Nguyệt
vượt qua mười mấy hàng ghế hướng thẳng vào mắt Bạch Bích, sau đó cô ta
thong thả rời khỏi sân khấu, đi ra phía sau, biến mất khỏi tầm mắt của
mọi người.
Diệp Tiêu cảm thấy như có tiếng động phía sau, anh
quay lại nhìn, Lam Nguyệt đang nằm trên sân khấu đã biến mất, còn Tiêu
Sắt, người đang nằm cạnh anh, mặc bộ trang phục Công chúa Thành cổ Lâu
Lan thì đã chết thật rồi.
Tiêu Sắt chết rồi.
Diệp Tiêu
thấy cảm thấy ủ dột, anh lắc đầu đứng lên, cố gắng nhấc La Chu vẫn đang
run rẩy nằm trên sân khấu dậy. Anh đưa mắt nhìn xuống Bạch Bích ở dưới
sân khấu, ánh mắt nặng nề của anh đã thông báo cho Bạch Bích biết về cái chết của Tiêu Sắt.
Bạch Bích chìm đắm trên ghế, đầu cúi xuống, khóc một cách tuyệt vọng.
Trên sân khấu, cái đầu giả kia vẫn đang lăn lông lốc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT