Trời đã tối, đèn hoa
sáng rực, lác đác đã có người đến rạp. Bạch Bích vẫn mặc bộ quần áo màu
đen cũ, nhìn về phía cổng rạp có treo bức tranh quảng cáo “Đoạn hồn Lâu
Lan”. Đó là bức quảng cáo do cô vẽ. Cô cảm thấy lúc này màn đêm vừa mới
buông xuống, đây chính là thời gian tốt nhất để xem bức tranh. Ánh đèn
màu xanh ở cổng rạp chiếu thẳng vào bức tranh, ánh sáng vừa phải, nếu
sáng quá sẽ làm mất đi bầu không khí.
Ánh mắt của cô gái trong
tranh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đó làm cho toàn bộ bức tranh có
tính lập thể, trông giống như cô gái đang bê đầu người yêu từ trong
tranh bước thẳng ra đường. Cái cảm giác đó bất giác làm cho Bạch Bích
phải lùi lại mấy bước. Cho đến bây giờ, Bạch Bích mới bắt đầu cảm thấy
kinh ngạc, cô không dám tin bức tranh này lại do chính tay cô vẽ, thậm
chí cô còn hoài nghi bản thân không hiểu có vẽ nổi bức tranh như thế này không. Chí ít cô cũng thừa nhận, nếu như bây giờ bảo cô vẽ lại một bức
tranh giống như thế này, chắc chắn cô không vẽ được. Đặc biệt là vẽ cái
đầu người bê bết máu kia, nó hiện lên nổi bật trước cổng rạp, làm cho
rất nhiều người bộ hành trên đường cũng phải bất giác nhìn lên mấy lần.
Bạch Bích đứng ở cổng rạp chú ý đến những biểu hiện của mọi người sau
khi xem bức tranh, hầu như những người đến đây đều dừng lại nhìn một lúc rồi mới bước vào rạp. Có lẽ ngoài cái đầu người ra, đôi mắt của cô gái
cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạch Bích quay đầu nhìn sang bốn phía, đèn đường đã bắt đầu bật sáng, mọi người lũ lượt kéo nhau vào rạp, nhưng Diệp Tiêu vẫn chưa đến. Trong rạp đã sắp bắt đầu diễn rồi,
Bạch Bích cứ đứng đợi ở cổng, cho đến khi nhìn thấy Diệp Tiêu đang vội
vã băng qua con đường đối diện đi đến.
- Anh xin lỗi, đã đến chậm, hôm nay giao ban hơi muộn! - Diệp Tiêu thở gấp gáp.
- Anh thường xuyên bận như thế này à?
- Ừ, từ ngày nhận vụ án Giang Hà, anh luôn bận thế này, đi, chúng ta vào thôi!
Diệp Tiêu nói xong định đi vào trong, bỗng anh nhìn thấy bức tranh quảng cáo, anh dừng lại nhìn, lông mày nhướn lên.
Bạch Bích đi bên cạnh hỏi:
- Anh thấy bức tranh này thế nào?
- Trông giống như một cơn ác mộng!
- Anh nói gì cơ?
- Anh bảo, nhìn bức tranh này, anh thấy như gặp một cơn ác mộng. - sắc mặt Diệp Tiêu có vẻ lấp lửng.
- Vì sao?
- Không vì sao cả, bởi vì anh đã nằm mơ thấy nó. - Diệp Tiêu nhìn thẳng vào Bạch Bích, nhẹ nhàng nói:
- Anh cảm thấy cái đầu người cô gái trong tranh đang ôm kia... chính là anh.
Bạch Bích đứng chết lặng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Diệp Tiêu nói tiếp:
- Có lẽ người vẽ bức tranh này là người thường mơ thấy ác mộng.
- Người đó chính là em! - Bạch Bích lạnh lùng nói:
- Bức tranh này là em vẽ đấy. Chúng ta vào thôi, không đứng ở đây nữa, trong kia bắt đầu rồi.
Diệp Tiêu giật mình, định giải thích mấy câu về sự thất ngôn vừa rồi của
mình, nhưng thấy Bạch Bích đã đi vào rạp, anh đành bước theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT