Lạc Thụy vẫn tỏ ra bình thường như không có gì. Thư Hạ thật sự không tìm được chút sơ hở nào, Thích Phỉ Nhiên lại gọi điện mãi không vào, không biết chuyện ra làm sao. Thư Hạ không biết làm gì hơn ngoài lo lắng.

Lạc Thụy giống như không thấy vẻ lo lắng của cậu, ăn cứ ăn uống cứ uống, không lỡ một giây một phút nào. Thư Hạ nhịn không được “Lạc Thụy, cậu nói cho tôi nghe một chút đi, cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy, sấm sét giữa trời quang như vậy, tôi cũng bị đánh cho ngu rồi.”

“Chia tay thì có gì to tát đâu, yêu nhau chia chia hợp hợp là chuyện bình thường, cậu kích động gì chứ!”

“Có gì to tát đâu? Chuyện quá to luôn đấy.” Thư Hạ lay lay tay Lạc Thụy “Cậu đừng ăn nữa, nói cho tôi biết đi! Tại chuyện mất ví sao? Có đến mức đó không!”

“Cậu cũng bị mất ví, Thích Phỉ Nhiên có mắng cậu không?”

“Không.” Thư Hạ thành thật nói, sau đó cảm thấy cái cớ chia tay của Lạc Thụy có vẻ quá mức gây sự “Cậu chỉ vì bị anh ấy mắng? Vậy cậu vẫn hay mắng tôi thì sao, tôi cũng đâu có rời xa cậu đâu? Thậm chí chúng ta còn tốt như vậy.”

Lạc Thụy không muốn nói “Không nói với cậu được, cậu không hiểu đâu.”

Nói xong đứng dậy “Có phòng cho tôi ngủ nhờ không, không có thì sofa cũng được, tôi đi tắm đây, cậu lấy cho tôi bộ quần áo nhé.”

Tức cậu ta cái gì cũng không chịu nói, nhưng là bạn bè thân thiết yêu thương nhau, Thư Hạ cũng chỉ đành đứng dậy đi thu dọn giường chiếu cho Lạc Thụy. Lần trước giường của cậu bị Thích Nhược Cốc dùng gần một tháng, sau lại để cho Niên Niên nghịch ngợm, giờ toàn mùi mèo, Thư Hạ phải dọn mãi mới xong.

Thích Phỉ Nhiên cuối cùng cũng gọi điện xong, Thư Hạ theo anh quay về phòng, vội vã hỏi “Tiêu Dĩ Quyết nói gì? Thật sự chia tay sao?”

Thích Phỉ Nhiên gật đầu, sau đó cau mày nói “Tiêu Dĩ Quyết nói Lạc Thụy bên ngoài có…”

“Mẹ nó!” Thư Hạ cao giọng nói, sau đó nhớ ra Lạc Thụy còn đang ở bên ngoài, hạ giọng nói “Anh ta nói bậy, Lạc Thụy ngoan như thế, tuyệt đối không có người bên ngoài.”

“Nói là người kia nhắn tin bị Tiêu Dĩ Quyết nhìn thấy, rất rõ ràng, Lạc Thụy cũng thừa nhận.”

Thư Hạ bán tín bán nghi “Tin nhắn quấy rối thì sao, sao có thể cứ thế mà định tội nhau chứ? Lạc Thụy tính tình không tốt, nhất định là chú Tiếu mắng đến mức cậu ấy không chịu được nên mới thừa nhận.”

“Anh cũng nghĩ là có uẩn khúc, anh có nói với Tiêu Dĩ Quyết là Lạc Thụy sẽ ở bên chúng ta mấy hôm, em nói chuyện với cậu ấy nhé.”

“Vậy anh nghe ý chú Tiếu thế nào? Anh ấy còn yêu Lạc Thụy không? Hay muốn chia tay?”

Thư Hạ khẩn trương nhìn Thích Phỉ Nhiên, giống như chính cậu mới là người sắp bị đá. Thích Phỉ Nhiên với Tiêu Dĩ Quyết là bạn cũ, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với tình cảm giữa Thư Hạ và Lạc Thụy, thực tế anh không quá thân với ai đến như vậy, cho nên không thể nào hiểu nổi tại sao Thư Hạ lại cuống cuồng lên thế. Nhưng nhìn Thư Hạ vì bạn mà không yên lòng, Thích Phỉ Nhiên lại cảm thấy thật tốt, thật đáng quý.

“Anh không nghe ra là còn yêu hay không còn yêu, nhưng anh ấy cũng không muốn chia tay, chia tay là do Lạc Thụy nói.”

Thư Hạ sửng sốt, sau đó tức giận nói “Lạc Thụy bị điên rồi.”

“Em tâm sự với cậu ấy đi, nói hết chuyện này ra, đừng chia tay không rõ ràng như vậy.”

“Phải nói chuyện với cậu ấy chứ.” Thư Hạ nghe Lạc Thụy là người muốn chia tay, đau lòng biến hết thành tức giận. Lạc Thụy yêu Tiêu Dĩ Quyết như nào cậu hiểu, giờ dằn vặt nhau như này là ngại cuộc sống sau này dễ thở quá sao.

Thư Hạ nghĩ đến gì đó, lập tức bịch bịch bịch chạy đến phòng đối diện.

Cửa cũng không gõ, hô một tiếng đã tông cửa ra. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn màu cam phía trên đầu giường, ngọn đèn yếu ớt hắt lên người cậu tạo ra bóng dáng to lớn, Thư Hạ thoáng cảm thấy như mình đang đeo trên lưng trọng trách quốc gia, khí thế lớn mạnh vô cùng.

Lạc Thụy mặc quần áo của cậu nằm trên giường đọc sách, nhìn qua rất bình thản. Cậu ta giương mắt nhìn Thư Hạ mặc áo ngủ thỏ con “Gì thế? Đến chúc tôi ngủ ngon à?”

Thư Hạ lẩm bẩm hai tiếng, sau đó nhảy lên giường, nằm xuống cạnh Lạc Thụy. Lạc Thụy xê ra một chút “Tên ngốc này nhảy hay nhỉ, như địa chấn không bằng, giường sắp sập luôn rồi này, Thích Phỉ Nhiên ngày nào cũng nuôi cậu như nuôi heo ấy, xem giá trị cái nào.”

Thư Hạ nghe cậu nói vậy lập tức nhéo nhéo bụng mình, oan ức nói “Đúng là béo lên, hai hôm trước cân thấy lên hai cân rưỡi, nhìn rõ lắm à?”

Lạc Thụy nở nụ cười tà ác “Đương nhiên là nhìn rõ, toàn bộ đều dồn hết lên mặt, giống y như một cái bánh bao!”

“Linh tinh!” Thư Hạ kéo mặt “Sáng nay Thích Phỉ Nhiên còn khen tôi đẹp như quả táo nhỏ mà.”

Lạc Thụy tưởng tượng một chút hình ảnh Thích Phỉ Nhiên khi nói những lời này, vẻ mặt phức tạp nói “Thật buồn nôn, Thích Phỉ Nhiên mà nói mấy câu thế á?”

“Ánh mắt của anh ấy nói thế, tôi tự mình nghiệm ra.” Thư Hạ cười e thẹn, xấu hổ đến mức mãi sau mới biết mình bị Lạc Thụy dắt mũi, hắng giọng một cái, chuẩn bị nói về chuyện chính “Được rồi, tiếp theo cẩn thận nói chuyện một lần, tìm hiểu chân lí giữa tình yêu và cuộc sống.”

Lạc Thụy khép sách lại, đã sớm biết Thư Hạ đến vì cái gì, cũng không có gì bất ngờ.

“Bắt đầu đi, sư phụ Thư!”

“Tôi nghe nói.” Thư Hạ đảo mắt nhìn khắp nơi “Có vài người ra ngoài có gì đó, làm chuyện xấu, tuy tôi không tin chuyện này, nhưng ảnh hưởng của nó lại không được tốt, cho nên tôi nghĩ, thế nào thì cũng phải tìm hiểu rõ ràng mới được.”

“Cậu cứ hỏi thẳng là có phải ngoại tình hay không, cái gì mà ở ngoài có gì, thật là!”

Thật là thẳng thắn, lại còn hung hãn, rốt cuộc là ai đang hỏi ai hả! Thư Hạ bĩu môi “Tôi không tin cậu ngoại tình, nhưng cậu cũng không nói rõ cho tôi là chuyện gì, còn anh em tốt, anh em xấu cũng không giấu diếm nhau như thế.”

“Tôi không muốn nói, cũng chả phải chuyện gì hay ho, rất không vui. Cậu muốn nghe thật à?”

Thư Hạ nghiêm túc gật đầu “Lạc Thụy, tôi hy vọng cậu có thể vui vẻ.”

“Haiz.” Lạc Thụy thở dài, không chịu được cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của Thư Hạ “Mấy hôm trước công ty tổ chức đi du lịch, đi Cổ Trấn bên Tô Châu, có gặp một anh chàng, cùng nhau ngồi uống rượu hát hò, cậu ấy hát hay lắm, nên tôi có thêm Wechat của cậu ấy, trò chuyện mấy lần. Thực ra cũng chả nói cái gì đâu, chỉ là cậu ấy sau khi uống say, lại gửi cho tôi mấy thứ không hay, Tiêu Dĩ Quyết thấy, nghĩ tôi ở ngoài làm loạn. Suy cho cùng thì cũng tại tôi không đúng, tôi không ngờ cậu trai kia cũng giống chúng ta, Tiêu Dĩ Quyết tức giận cũng đúng thôi.”

“Vậy sao cậu còn muốn thừa nhận là mình ngoại tình? Sao lại muốn chia tay? Cậu biết rõ là chú Tiếu rất yêu cậu, anh ấy luyến tiếc cậu.”

Câu này vừa ra, Thư Hạ phát hiện mắt Lạc Thụy ươn ướt, cậu cúi đầu cười, sau đó nhỏ giọng nói.

“Thư Hạ, tôi thấy Tiêu Dĩ Quyết đi xem mắt.”

Thư Hạ nháy mắt trở nên mê man, có chút không biết nói sao, Lạc Thụy mở to hai mắt nhìn cậu, trên mặt còn cố nở nụ cười “Đã hiểu chưa? Cậu nhóc đáng yêu?”

Lạc Thụy không giống Thư Hạ, tuy cậu cũng rất hay ồn ào, thế nhưng thời gian nhẫn nhịn lại càng nhiều, luôn luôn tự mình thuyết phục chính mình. Thư Hạ không thế tưởng tượng Lạc Thụy nhìn thấy Tiêu Dĩ Quyết đi xem mắt sẽ có loại tâm trạng gì, càng không biết nội tâm cậu đã trốn tránh bao lâu mới đưa ra được quyết định này, nghĩ nghĩ, cảm thấy thật đau lòng.

“Thư Hạ, Tiêu Dĩ Quyết hai mươi chín rồi, anh ấy không nói, nhưng tôi vẫn biết gia đình anh ấy giục anh ấy rất nhiều lần, chuyện không có cách giải quyết, cho nên tôi cũng không trách anh ấy, nhưng tôi rất sợ, sợ anh ấy hôm nay anh ấy đồng ý với cha mẹ đi xem mắt, ngày mai sẽ đồng ý với cha mẹ đi kết hôn, nếu vậy thì sao đây? Tôi cũng không còn là một đứa mười bảy tuổi nữa, không thể chỉ vì yêu mà ở cạnh nhau, cái gì cũng không quan tâm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play