Ngày qua ngày, tình cảm của Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên dần dần ổn định, Thích Phỉ Nhiên vẫn cảm thấy Thư Hạ vừa thú vị vừa dễ thương, còn Thư Hạ cũng càng ngày càng quen với tính cách hay ghen của Thích Phỉ Nhiên.

Đã hay ghen lại còn sĩ diện, mỗi lần chỉ có thể tự mình ấm ức khó chịu, lần trước nói ra có lẽ là do bị ép đến không nhịn được nữa. Vì để trấn an cái bình giấm chua nhà mình, Thư Hạ nhanh chóng xóa Wechat của Trần Tây Triết, giảm thời gian chơi game từ mỗi ngày một tiếng xuống còn hai ngày một lần, mỗi lần nửa tiếng. Người yêu tri kỉ như thế, thế gian có được mấy người? Phần chân tình này, có trăng sao chứng giám nhé!

Game có thể không chơi, nhưng thần tượng thì vẫn phải theo, len lén theo! Thư Hạ và Từ Tự Lai trộm chạy đi xem concert, tốn gần một nghìn đồng để qua cơn nghiện, nhưng vừa ra khỏi sân vận động đã thấy ông chủ Thích mặc áo khoác đen xì, vô cùng hài hòa với sắc mặt cũng đen xì.

Thư Hạ vẻ mặt như đưa đám “Tiêu rồi.”

Từ Tự Lai ngây thơ nhìn cậu “Sao vậy? A, sao giám đốc Thích cũng đến vậy? Anh ấy cũng đến xem concert sao?”

Anh ta xem concert gì chứ, anh ta đến giết người nghe còn được! Thư Hạ đẩy Từ Tự Lai đi “Có lẽ hôm nay cái hợp đồng tôi đi giao có chuyện rồi, cậu về trước đi, về nhà tôi nói chuyện với cậu sau.”

Từ Tự Lai đầu óc không được linh hoạt bằng cậu, vô cùng nghiêm túc vỗ vai cậu “Tự cầu nhiều phúc nhé.”

Lời này thế mà nói thật đúng!

Thư Hạ nhảy nhót đến cạnh Thích Phỉ Nhiên, cầm tay anh lắc lắc, nịnh nọt hỏi “Ay dô thật khéo nha ông chủ Thích, có phải anh cũng cho là hôm nay có trận bóng không?”

Thích Phỉ Nhiên liếc mắt “Trận bóng?”

“Đúng nha! Sân vận động không phải để tổ chức thể dục thể thao sao, như đá cầu nè, đấu võ nè, vân vân. Không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên mở concert nữa, ha ha, thật kì lạ nha!”

Trên tay còn cầm đồ in hình thần tượng, cả một cái đầu to, giấu cũng không thèm giấu, Thích Phỉ Nhiên vốn định không nói gì nhưng nhìn cái bản mặt thèm đòn của Thư Hạ, trong ánh mắt lộ ra vẻ không còn gì để nói “Thư Hạ, vé concert em mua là dùng thẻ của anh, số điện thoại cũng ghi số của anh.”

Thư Hạ vỗ đầu, sai lầm rồi!

Lại nghĩ, oa, người này đúng là gian xảo nha, đã sớm biết cậu mua vé mà không nói với cậu, giờ mới đến bắt tại trận, hại cậu hôm nay để tìm ra được một lí do chính đáng để ra ngoài mà nghĩ đến đầu óc sắp nổ tung! Lúc nói dối tim còn đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng! Thế mà người này còn giả vờ không biết, lỗ của cậu một cái ôm, một cái hôn, cả một akhen anh thật tâm lí!!!

Thư Hạ ồn ào “Em đi xem concert đấy, thì sao thì sao nào? Em đã cai game vì anh rồi, lẽ nào còn lại chút ham muốn nhỏ bé cuối cùng này anh cũng không cho em được sao? Em thật là đáng thương quá đi!”

“Không cho thì em nghĩ em còn đi xem được cái concert này không?”

Thư Hạ không phản bác, Thích Phỉ Nhiên ôm lấy cậu. Thư Hạ chỉ mặc một cái áo len, bên ngoài khoác áo khoác gió, sờ qua vô cùng mỏng manh. Thích Phỉ Nhiên tháo khăn choàng cổ xuống choàng lên cho cậu. Thư Hạ chôn mặt vào trong khăn, hít một hơi thật sâu, mùi của Thích Phỉ Nhiên thật là dễ ngửi.

Thích Phỉ Nhiên đi trước, bàn tay đưa về phía sau, Thư Hạ rất tự nhiên nắm lấy.

“Yêu anh lắm.”

Không đầu không đuôi thổ lộ, là ý thức được mình lúc nãy không đúng sao? Thích Phỉ Nhiên từ đầu đã không giận, lúc này bị câu nói này đánh cho cả ngực đều ngọt ngào.

“Thích Phỉ Nhiên, anh biết không, mùa đông năm lớp mười một, có một trận tuyết rất lớn, em đi phía sau anh, định len lén ném cầu tuyết vào anh.” Thư Hạ nhớ lại bật cười “Kết quả không nhìn đường, ngã u cả đầu.”

“Anh biết.”

“Thật à? Sau lưng anh đâu có mắt đâu.” Thư Hạ hoài nghi.

“Em vừa đi sau anh anh đã biết rồi.” Thích Phỉ Nhiên xoa xoa tay cậu “Mặc kệ em ở đâu, anh đều có thể tìm được em trong khoảng thời gian ngắn nhất.”

Thư Hạ ngốc nghếch mỉm cười “Nghe là thấy anh rất thích em rồi.”

“Đúng là rất thích em.”

Cứ nghĩ mình đã miễn dịch với loại thổ lộ này, nhưng mặt Thư Hạ vẫn đỏ bừng, nắm chặt tay anh.

“Phải bảo Trình Dương quản lí Từ Tự Lai chặt hơn mới được, ít việc, nhiều thời gian rảnh rỗi, còn ở đó mà theo đuổi thần tượng.”

Thư Hạ lúc này đã bị dỗ đến hoàn toàn mất đi lập trường “Đúng thế, rảnh lắm, còn suốt ngày đòi đi xem phim, hát hò với em, lôi kéo em ăn chơi đàn đúm, không trong sáng tí nào!”

“Hư hỏng vậy sao, trừ tiền lương nhé?”

“Đừng.” Thư Hạ chăm chú suy nghĩ một lát, rất là sầu khổ “Nếu anh trừ tiền lương cậu ta sẽ không mời em ăn cơm nữa đâu.”

Trời lạnh thế này, không ăn lẩu thì đúng là tội ác. Thư Hạ nhất thời hưng phấn, muốn về nhà tự làm, liền đến siêu thị mua đồ. Lúc về đến đầu đường, đột nhiên phát hiện bên lề đường có một bóng đen. Thư Hạ hoảng sợ nhảy lên “Cái quỷ gì thế!”

Bóng đen sau khi đứng lên, phát ra một tiếng kêu “Bà nội nó, ngồi lâu chân tê hết cả rồi.”

Nghe tiếng nhận người, Thư Hạ kinh ngạc nói “Lạc Thụy?”

Lạc Thụy sờ sờ mũi “Gọi điện cho cậu sao cậu không nghe, điện thoại để làm cảnh à?”

“Đi siêu thị với người yêu mà.” Thư Hạ lắc lắc hai cái túi trên tay “Chuẩn bị nấu lẩu ăn.”

“Vậy người yêu cậu đâu, vẫn cưng cậu như bảo bối cơ mà, để cậu xách nặng như thế này à?”

“Tôi vẫn là bảo bối của anh ấy mà, cái gì mà như? Anh ấy nghe điện thoại nên tôi lên nhà trước.” Thư Hạ nhìn Lạc Thụy, cảm thấy có chỗ không đúng “Cậu ngồi đây đợi tôi đấy à?”

“Tới tìm cậu chơi.”

“Vậy đi thôi, về nhà rồi chơi.”

Thích Phỉ Nhiên vừa vào nhà đã thấy nhiều hơn một đôi giày, hỏi Thư Hạ “Thích Nhược Cốc lại đến nữa à?”

Thư Hạ đang rửa rau trong bếp “Không, là Lạc Thụy.”

Lạc Thụy ngồi trên sofa xem ti vi, lên tiếng chào hỏi Thích Phỉ Nhiên “Đã lâu không gặp, anh đẹp trai.”

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, thân thiện mỉm cười, sau đó đi đến phòng bếp. Thư Hạ đang cắt khoai tây, tiếng vang cực lớn, rầm rầm rầm. Thấy Thích Phỉ Nhiên đi đến thì nhanh chóng đút cho anh một quả cà chua bi “Ngọt không?”

“Ngọt.”

“Em thấy Lạc Thụy chắc là lại cãi nhau với chú Tiếu rồi, anh nói với anh ấy một tiếng, bảo người đang ở chỗ chúng ta, miễn cho anh ấy lại lo.”

“Ừ.” Thích Phỉ Nhiên xoa xoa đầu cậu.

Sau khi chuẩn bị xong, ba người ngồi trước một nồi lẩu, Thư Hạ ngồi cạnh Lạc Thụy, gắp thịt cho cậu “Trễ thế này rồi còn đến tìm tôi, cậu lại cãi nhau với chú Tiếu sao?”

“Không.”

Thư Hạ len lén trợn mắt, nhét thịt viên vào miệng, còn giả vờ!

“Chia tay!”

Viên thịt viên lọt thẳng xuống cổ họng, Thư Hạ ho khù khụ. Thích Phỉ Nhiên cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Thụy, sau đó đưa nước vỗ lưng cho Thư Hạ.

“Cậu đừng dọa tôi nhé.” Thư Hạ hít vào thở ra “Chia tay không nói bừa được đâu.”

“Tôi không dọa cậu, chia tay thật rồi.”

Lạc Thụy không ngẩng đầu lên, Thư Hạ đưa mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên lôi điện thoại ra, ý bảo anh đi gọi điện, Thư Hạ gật đầu, sau đó nuốt nước bọt hỏi “Tại sao?”

“Không muốn nói, cậu đừng hỏi.”

Cho tới giờ luôn là Lạc Thụy an ủi Thư Hạ, hầu như không có ngược lại. Thư Hạ lúc bình thường nói rất nhiều, giờ phút này lại ỉu xìu.

Lạc Thụy với Tiêu Dĩ Quyết cứ dăm ba hôm lại cãi nhau, không có gì cũng cãi, lúc Thư Hạ còn ở nước ngoài gọi video call cho Lạc Thụy mà nhìn sắc mặt Lạc Thụy cái là cậu biết hai người họ lại cãi nhau ngay. Lần nghiêm trọng nhất, Lạc Thụy còn thu dọn hết quần áo giày dép, chuẩn bị chạy đến Anh tìm cậu nương tựa. Nhưng sau do tài chính không đủ nên lại thôi.

Số lần cãi nhau còn nhiều hơn cả vân tay, lẽ ra chả cần phải lo lắng, thế nhưng Thư Hạ vẫn luôn cảm thấy lần này thật sự không giống với trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play