*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Thư Hạ tự mình tổng kết, Thích Phỉ Nhiên gần đây như vậy là do không được tự tin vào chính mình, cảm thấy cậu thiếu sự yêu thương dành cho anh. Thư Hạ vừa cảm thấy Thích Phỉ Nhiên mẫn cảm quá, vừa thương anh cứ luôn lo sợ, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng tại cậu nỗ lực chưa đủ.

Lại nghĩ một chút, không phải là nỗ lực chưa đủ mà là ngay từ đầu đã không nỗ lực…

Sau khi kết luận ra một đáp án vô cùng đau lòng như vậy, Thư Hạ cảm thấy mình đúng là một tên khốn nạn, cần phải thay đổi.

Mấy ngày tiếp theo ở thành phố C, Thư Hạ vô cùng ngoan ngoãn, Thích Phỉ Nhiên phải làm việc, Thư Hạ liền tùy thời tùy chỗ theo sát anh, không đòi ra ngoài đi chơi. Thích Phỉ Nhiên thấy lạ, bảo cậu tự mình ra ngoài đi dạo, ai ngờ Thư Hạ vẫn nghiêm túc từ chối.

“Em phải chăm sóc anh thật kĩ, để anh cảm nhận được cảm giác được yêu thương.”

Đúng là một câu nói ấm áp, thế nhưng do một người lúc bình thường không được đứng đắn lắm nghiêm mặt nói ra, lại có chút buồn cười.

Sau khi Thích Phỉ Nhiên up ảnh Thư Hạ lên mạng, có người hiểu chuyện vừa nhìn đã hiểu, thế nhưng cũng có những người đầu óc không được nhanh nhạy lắm, cứ luôn quấn lấy anh hỏi han như Thích Nhược Cốc chẳng hạn.

Cái vị đang nghiêm túc ấn like cho các nàng tiên nữ, đột nhiên lại nhảy ra một tấm ảnh của một cậu thanh niên trẻ tuổi. Người thanh niên này nhìn rất quen mắt, nhìn lại lại thấy người gửi là anh trai mình. Thích Nhược Cốc suýt chút thì ngã từ trên giường xuống đất.

Cậu nhóc quấn lấy Thích Phỉ Nhiên hỏi anh vì sao lại muốn up ảnh của Thư Hạ. Bọn họ làm anh em nhiều năm như vậy còn chưa được ưu tiên như thế, thậm chí Thích Nhược Cốc còn tự chụp một bức gửi qua sống chết đòi anh up.

Thích Phỉ Nhiên không thèm trả lời, Thư Hạ lấy điện thoại anh chơi trò chơi, thấy vậy nhịn không được hỏi “Em trai anh có phải đầu thiếu gì đó không?”

“Có khi thiếu não?”

“Tốt xấu gì cũng là một cha sinh ra, sao khác nhau lớn thế?”

Thích Phỉ Nhiên nhìn mắt cậu “Nó nói với em rồi?”

Thư Hạ gật gật đầu “Ngăn cũng ngăn không được, em trai anh hình như bình thường không có người nói chuyện hay sao ấy, dục vọng muốn nói vô cùng mạnh mẽ.”

“Từ nhỏ đã thế rồi, còn ầm ĩ hơn cả em.”

Thư Hạ trừng anh “Không được lấy em làm mốc so sánh nhá, bình thường em vẫn im lặng như gà nhá.”

Cái so sánh gì vậy, Thích Phỉ Nhiên chết cười, Thư Hạ lé mắt nhìn anh “Em hỏi anh, lấy em so với Dụ Kiều, em ưu tú hơn chỗ nào?”

Thình lình nhắc tới Dụ Kiều, Thích Phỉ Nhiên phản ứng không kịp, Thư Hạ đợi không được đáp án đã vội nóng nảy “Không có? Em bực thật đó!”

Thích Phỉ Nhiên kéo người vào trong lòng “Chưa từng so sánh qua hai người bọn em.”

Thư Hạ giả bộ không quan tâm hỏi “Không phải cậu ấy thích anh à?”

“Từng thích.”

Còn giả vờ! Từng thích! Cái đáp án lập lờ gì vậy!

“Cậu ấy từng thổ lộ với anh à?”

“Có mấy lần, lúc học đại học cũng có nhiều người thổ lộ với anh lắm.” Thích Phỉ Nhiên xoa tóc cậu “Mai về rồi, tối nay dọn hết đồ luôn nhé.”

Nhìn cái giọng điệu không buồn để ý, nhiều người thổ lộ với anh, đúng là chẳng thèm kiêu ngạo tí nào.

Thư Hạ nhịn không được bắt đầu tính xem có bao nhiêu người từng thổ lộ với mình, Tần Tiêu này, cấp ba thì có cô bạn mập mạp lớp bên cạnh này, cũng rất dễ thương đó, lại còn lúc ở nước ngoài, bị hai anh chàng bản địa dây dưa này, thêm Thích Phỉ Nhiên, hết.

Cứ thế mà hết? Một bàn tay cũng đếm được hết?

Thật thất bại!

Thư Hạ nháy mắt xuống tinh thần trầm trọng, không cao như Thích Phỉ Nhiên, không có tiền như Thích Phỉ Nhiên, còn không được yêu thích như Thích Phỉ Nhiên, thế mà còn không biết xấu hổ mà cho rằng hai người là trời sinh một đôi! Thư Hạ, da mặt mi cũng dày quá rồi!

“Sao lại dễ buồn như vậy.”

Thích Phỉ Nhiên ôm cậu, Thư Hạ chui vào trong áo anh, ôm chặt “Cảm thấy nguy hiểm rình rập.”

“Nguy hiểm?”

Hai người đứng trên đường, Thư Hạ cọ cọ anh “Anh quá ưu tú, mà anh lại yêu em như thế, cho nên em cũng ưu tú!”

“Cực kì ưu tú.”

Lúc từ thành phố C quay về vừa đúng lúc được phát lương, có tiền trong tay thật tốt, Thư Hạ rút ra một phần đưa cho Thích Phỉ Nhiên, nói là trả nợ. Thích Phỉ Nhiên không nói gì, chỉ cất nó vào trong ngăn kéo, chỗ Thư Hạ vẫn lấy tiền để mua đồ ăn vặt.

Rút ra một phần liền chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng Thư Hạ vẫn hài lòng, cậu đếm đếm tiền, nói chuyện với Thích Phỉ Nhiên “Em từ từ trả, mỗi tháng trả anh một ít….. Có lẽ cũng không trả hết được.”

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu đếm tiền xong thì tùy tiện đút vào túi áo, hỏi “Ví em đâu?”

“Lần trước đi chơi gặp phải tên trộm, em còn đỡ, chỉ bị mất ví, chứ Lạc Thụy còn bị mất cả ví lẫn điện thoại! Ha ha ha ha ha ha!”

Thích Phỉ Nhiên dở khóc dở cười, chưa thấy qua người nào mất đồ mà còn vui như vậy, thuận tiện cảm thông với Lạc Thụy một chút.

“Thảo nào gần đây Lạc Thụy không tìm em đi chơi.”

“Chơi không nổi.” Thư Hạ hai chân vắt vẻo, nhìn có chút hả hê “Chú Tiếu hung hăng mắng cậu ta một trận, hai người còn ở nhà đánh nhau cơ.”

Nói xong cảm thấy mình hơi hả hê quá đà, lại nhanh chóng sáp đến chỗ Thích Phỉ Nhiên khoe “Chú Tiếu thật ra cũng tốt lắm, chỉ là quản Lạc Thụy nhiều quá. Lạc Thụy cũng không còn là trẻ con nữa, không thể cứ quản cậu ấy mãi được, sẽ sinh ra tâm lí phản kháng. Anh xem, anh tốt nhất đấy, em làm mất ví anh không những không mắng em mà còn an ủi em, có đúng không?”

Là không tức được! Thích Phỉ Nhiên thở dài, cân nhắc đến việc mai đi mua ví cho cậu, chứ tiền đút túi như vậy, rút ra rút vào, đi vài bước lại rơi vài tờ.

Mỗi ngày đều hẹn chơi game cùng Trần Tây Triết một lúc, đột nhiên một hôm Trần Tây Triết nói bọn họ muốn gặp mặt một lần, rủ Thư Hạ cùng đi.

Thư Hạ bàn với Từ Tự Lai, Từ Tự Lai vô cùng thích thú, náo loạn nói muốn đi, Thư Hạ cảm thấy đi cũng được, có thể gặp được rất nhiều đại thần bên ngoài đời thực, nói không chừng sau này có ai đó đứng đầu game, cậu lại có chuyện ra ngoài chém gió.

Thời gian là trưa chủ nhật, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm. Thư Hạ nói với Thích Phỉ Nhiên một tiếng, cùng Từ Tự Lai hăng hái rời đi. Hai người bọn họ đến rất sớm nhưng ngay sau đó Trần Tây Triết cũng tới, sau khi chào hỏi thì đến cạnh cả hai nói chuyện phiếm “Tìm em ra ngoài thật không dễ tí nào.”

“Bình thường phải đi làm nên cũng bận ạ.”

“Vậy mà còn ngày nào cũng chơi game.”

Thư Hạ tán gẫu với anh ta “Dù sao cũng phải giải trí chút chứ ạ, nếu không cuộc sống sẽ mệt chết đi được.”

Trần Tây Triết cười híp mắt nhìn cậu “Vậy em cứ chơi game như thế, bạn gái không giận sao?”

Bạn gái? Thích Phỉ Nhiên cũng đâu có quản cậu chơi game đâu, chỉ cần đừng thức đêm là được.

Thư Hạ đắc ý “Bạn gái em rất hiểu lòng người.”

Từ Tự Lai lén lút hỏi Thư Hạ “Bạn gái cậu ở đâu ra thế?”

Thư Hạ chậc lưỡi “Đừng có phá.”

Đều là bạn bè quen nhau qua game, nên con trai chiếm đa số. Online thì hăng hái, nhưng trong đời thực thì khá là ngượng ngùng, cứ như các cô nàng tiểu thư với nhau. Uống được vài chén xong, bầu không khí mới nóng lên, Thư Hạ và Từ Tự Lai nghe bọn họ chém gió, vùi đầu ăn uống. Ăn xong Thư Hạ phải về, Từ Tự Lai muốn đến trung tâm thương mại, hai người liền tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng. Trần Tây Triết xuống cùng một trạm tàu điện ngầm với Thư Hạ, cho nên rất tự nhiên mà đi cùng nhau.

Trần Tây Triết hỏi cậu “Người đàn ông hôm trước đón em ở chỗ trạm tàu là ai vậy?”

Thư Hạ qua loa trả lời “Bạn ạ.”

“Hai người ở cùng nhau sao? Cậu ta còn đến đón em?”

Thư Hạ nghe hiểu ý anh ta, lúc trước về bạn gái, lúc này lại về cái này.

Nhất thời có chút không vui, Thư Hạ không thích kiểu che che lấp lấp đi tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, cho nên nói lảng sang chuyện khác “Cô bé lúc trưa ngồi cạnh anh là ai vậy? Rất xinh nha.”

“Không biết, anh không hỏi.” Trần Tây Triết không ngốc, nói lảng đi rõ ràng như vậy, anh ta cũng không nhắc lại nữa, cùng Thư Hạ nói mấy chuyện về game, Thư Hạ nhanh chóng hòa nhập.

Vừa về đến nhà, Thư Hạ đã ồn ào “Thích Phỉ Nhiên mau ra đây ~ Em mua đồ ăn ngon cho anh nè!”

Thích Phỉ Nhiên đi ra, Thư Hạ nhảy đến “Trên đường em thấy có bánh củ cải (*), trước đây vẫn bán trước cổng trường chúng ta đó, anh thích ăn không?”

“Thích.” Thích Phỉ Nhiên nhận lấy “Buổi trưa có vui không?”

“Vui cực kì! Còn chụp ảnh nữa cơ, anh xem không?”

Thư Hạ nói xong lôi điện thoại ra, mở ảnh chụp chung lúc trưa, Thư Hạ chỉ vào chính giữa nói “Chụp không đẹp lắm, có chút nhòe, nhìn ra em không? Bên cạnh em là Từ Tự Lai nè, hê, mặt em thật là nhỏ, mặt Từ Tự Lai to như mặt mèo ý.”

Đương nhiên là nhìn ra, Thích Phỉ Nhiên chỉ chỉ người bên cạnh Thư Hạ “Đây có phải người hôm trước ở ga tàu điện ngầm không?”

Thư Hạ gãi đầu “Ồ, không để ý, hóa ra anh ta đứng cạnh em à.”

Nửa ngày vẫn không thấy Thích Phỉ Nhiên trả lời, Thư Hạ nghi ngờ nhìn anh, Thích Phỉ Nhiên đang nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy ý tứ.

(*) Bánh củ cải:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play