Thích Phỉ Nhiên không lái xe, hai người ngồi tàu điện ngầm, Thư Hạ mệt không chịu nổi, tựa lên vai Thích Phỉ Nhiên ngáp, nhưng vẫn không chịu ngủ, luôn miệng cằn nhằn.
Thích Phỉ Nhiên mở điện thoại, lúc trước đã gửi tin nhắn báo bình an cho những người lo lắng, cho nên lúc này anh chụp một tấm hình của Thư Hạ, bản thân không lộ mặt, up lên mạng. Trang cá nhân của anh luôn sạch sẽ, đột nhiên lại hiện lên một tấm ảnh như thế, khiến bạn bè nổ tung. Thích Phỉ Nhiên lười xem, tắt máy cầm tay Thư Hạ “Có đói không? Có muốn ăn chút gì không, hải sản ở đây khá được.”
Thư Hạ lắc đầu “Ở trên máy bay ăn rồi, cơm thịt gà ngon lắm.”
Lúc đến khách sạn, Thích Phỉ Nhiên còn công việc, để Thư Hạ tự ở lại trong phòng nghỉ ngơi trước. Thư Hạ mệt mỏi vô cùng, nằm sấp trên giường lầm bầm, Thích Phỉ Nhiên lại gần hôn lên trán cậu “Anh sẽ về ngay.”
Thư Hạ ừ một tiếng.
Thích Phỉ Nhiên bước ra khỏi khách sạn thì nhận được điện thoại của Trình Dương “Cậu được lắm, còn lừa được cậu bạn nhỏ qua đó.”
“Muốn gặp em ấy.”
Trình Dương run lên, không chịu nổi cái loại nói chuyện sến sẩm này của Thích Phỉ Nhiên.
“Cậu không nhìn thấy bộ dạng Thư Hạ lúc cậu không nhận điện thoại đâu, tôi nhìn mà không cầm lòng được.”
Thích Phỉ Nhiên khe khẽ cong lên khóe miệng, không trả lời.
“Chúc mừng ha, nhiều năm như vậy rồi, vốn còn cảm thấy chẳng đáng thay cho cậu.”
“Không có gì đáng hay không đáng hết.” Thích Phỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm “Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc.”
“Đừng có thả giấm, ai yêu đương cũng đều biến thành mấy nhà nghệ thuật trẻ tuổi hết, tôi không phiền cậu nữa, đi nấu cơm đây, dù sao tôi cũng là người cô đơn, không so được với cậu, có người yêu cậu, lo lắng cho cậu.”
Thích Phỉ Nhiên cúp máy, không ít người nói với anh Thư Hạ đang tìm anh, khiến anh thật sự rất vui, cái loại cảm giác được người ta quan tâm này nha…
Quay đầu nhìn khách sạn, ngọn đèn trong căn phòng đang sáng kia, là ngọn đèn thuộc về anh…
Thư Hạ nghỉ một lúc liền khôi phục lại sinh lực, bắt đầu lăn qua lộn lại, lên mạng tìm chỗ ăn chỗ chơi ở thành phố C. Lạc Thụy gửi tin nhắn qua, cứ nhảy liên tục trên màn hình, phiền muốn chết đi được. Thư Hạ không để ý cậu ta, khiến người ta không chịu nổi phải trực tiếp gọi qua mới thảnh thơi tiếp máy “Thụy Nhi, cậu thế mà gọi điện khác tỉnh nha, một phút không biết bao nhiêu tiền nha.”
Lạc Thụy: “….Cậu mau tắt máy đi, lên Wechat tôi đợi.”
Thư Hạ tắt máy thở dài, haiz, quên đi, ai bảo cậu thương yêu Lạc Thụy chứ, Wechat thì Wechat vậy.
Lạc Tiểu Thụy: Cậu đến thành phố C à?
Xá Dư: Ừ.
Lạc Tiểu Thụy: Được lắm, ngàn dặm tìm chồng nha.
Xá Dư: ….Không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Lạc Tiểu Thụy: Cũng không biết là ai giống như oán phụ hết nói máy bay rơi lại nói Thích Phỉ Nhiên không yêu mình, muốn chia tay mình ấy nhỉ, còn oa oa khóc lớn nữa.”
Xá Dư: Ai? Chưa nghe qua, mới à nha.
Lạc Tiểu Thụy: Không biết, con heo nhỏ nói đi.
Con heo nhỏ hừ hừ: Cậu đừng có mà ghen tị với tôi, tình yêu của tôi giống như mặt trời ban trưa nhé, không có giống cậu rơi vào khủng hoảng bảy năm đâu!
Tán gẫu được một lúc thì Thích Phỉ Nhiên quay về, mang theo pizza cho cậu, Thư Hạ nhảy qua “Sao anh hiểu em như vậy chứ, biết em đói rồi?”
Thích Phỉ Nhiên đùa “Anh còn không hiểu sức ăn của em? Một suất cơm trên máy bay sao mà đủ đây?”
“Sức ăn lớn khiến người kiêu ngạo sao?”
Thư Hạ vừa ăn pizza vừa nói chuyện với Lạc Thụy, cậu lười đánh chữ liên bật video call gọi qua. Tiêu Dĩ Quyết chưa tan làm, Lạc Thụy ở nhà chưa có cơm ăn, Thư Hạ cố ý chọc tức cậu ta, ngồi cạnh Thích Phỉ Nhiên ăn.
Lạc Thụy bị chọc tức không ngừng được cười “Hừ, cậu quay màn hình sang bên Thích Phỉ Nhiên đi, tôi thích nhìn mặt anh ta, đẹp trai hơn cậu.”
“Thối lắm!” Thư Hạ giận, dí sát mặt vào che hết màn hình “Tôi cho cậu một cơ hội nữa, nhìn cho kĩ sắc đẹp mĩ miều của tôi đi.”
Lạc Thụy đảo mắt, nhìn qua điện thoại vẫn cực kì rõ ràng, Thích Phỉ Nhiên định đứng dậy đi tắm, Lạc Thụy lập tức hô to “Nhanh, nhanh, nhanh, Thư Hạ mau đuổi theo, nhất định phải cho tôi nhìn được trọn vẹn cảnh mĩ nhân đi tắm nha, tôi muốn bình luận cơ bụng của Thích Phỉ Nhiên!”
“Cậu nằm mơ đi! Cậu chỉ được bình luận về tôi thôi!” Thư Hạ tức đến không ăn nổi pizza nữa “Tôi muốn cắt đoạn này gửi cho chú Tiếu, cậu như vậy khiến người ta rất không an tâm!”
Lạc Thụy khoát tay “Thích gửi thì gửi, ai sợ anh ta chứ?”
Thích Phỉ Nhiên cởi trần nửa người trên đi tới, Thư Hạ xua đuổi anh “Đi mau đi mau, có người rình trộm anh đó.”
Thích Phỉ Nhiên mỉm cười, cúi đầu nắm lấy cằm Thư Hạ hôn môi. Thư Hạ bị hôn cả người mềm nhũn. Thích Phỉ Nhiên siết chặt tay, giữ lấy hông cậu không để cậu ngã.
Lạc Thụy luôn miệng mẹ nó mẹ nó mẹ nó kêu gào, phá hư không khí. Thư Hạ vội vàng tắt màn hình, chớp mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên “Đột ngột quá, em chưa phát huy hết, thật ra kĩ thuật hôn của em tốt lắm.”
“Vậy giờ cho em thời gian chuẩn bị đó.”
Thư Hạ nhảy mạnh lên, ôm lấy cổ Thích Phỉ Nhiên, hung hăng sáp tới. Thích Phỉ Nhiên đỡ lấy hai đùi cậu, bế người lên. Thư Hạ lầm bầm hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn hé miệng, để anh công thành đoạt đất.
Trước đây, Thư Hạ lúc đoán mò, luôn nghĩ môi Thích Phỉ Nhiên thật thích hợp để hôn. Sau mấy hôm được trải nghiệm thực tế, cậu lại thấy mình đúng là đoán chuẩn không cần chỉnh.
Sao lại thích người này nhiều như thế chứ? Muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn càng thân mật cùng anh.
Hai người nằm nghiêng trên giường. Thích Phỉ Nhiên xoa tóc Thư Hạ, Thư Hạ vô cùng hưởng thụ, ngoan ngoãn nhìn anh, sau đó đột nhiên nhớ lại lạnh nhạt mấy hôm nay, trong lòng liền ê ẩm.
“Mấy hôm nay anh đối xử với em rất hờ hững.” Thư Hạ giả bộ oan ức “Em tưởng anh không thích em nữa.”
Thích Phỉ Nhiên hơi thở dài “Muốn biết lí do không?”
Thư Hạ gật đầu.
“Hôm đó, em vừa đến bệnh viện thì anh cũng đến, anh gọi em nhưng em không nghe thấy, anh theo em đến tận phòng bệnh, nghe được Tần Tiêu nói chuyện.”
Thư Hạ nhớ lại những lời hôm đó Tần Tiêu nói, không hiểu lắm “Sau đó thì sao?”
Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, do dự rất lâu mới nói.
“Thư Hạ, mấy hôm nay anh vẫn luôn tự hỏi, nếu như Tần Tiêu không có nút thắt kia, nếu như Tần Tiêu tháo gỡ được nút thắt kia, cậu ấy lại đến tìm em, em sẽ lựa chọn như thế nào? Khoảng thời gian này anh ở bên em, có thể so được với cảm tình đã qua nhiều năm như vậy của các em sao? Em biết nguyên nhân khiến Tần Tiêu chia tay em, em có dao động không? Cho nên anh muốn nhân cơ hội đi công tác này, cho em thời gian suy nghĩ, anh hi vọng em sẽ lựa chọn được cuộc sống mà em mong muốn nhất, anh hi vọng, em có thể được ở bên người mà em yêu nhất, anh cũng hi vọng, em đừng chấp nhận.”
Người này nhìn qua rõ ràng là một bộ dạng hờ hững không quan tâm, thế nhưng bên trong lại là một trái tim không ngừng bất an, ngay cả đối với vật đang ở trước mắt mình cũng vậy.
Sao lại khiến người ta đau lòng thế chứ? Thư Hạ sờ sờ mặt Thích Phỉ Nhiên “Anh có ngốc hay không vậy? Em là người dễ thay đổi như vậy sao? Nếu như không phải là thích, em có ở cạnh anh không?”
“Em rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ, được ở cạnh người mình thích trong căn phòng của chúng ta, không cần lớn quá, có thêm ban công vì em thích phơi nắng. Nuôi một con mèo, không cần đắt tiền, nhưng không được điên, Niên Niên dù không điên nhưng cũng không ngoan!”
“Thỉnh thoảng tặng hoa cho em, em thích hoa hồng, đừng có nghĩ em ẻo lả nhé, em chỉ là thấy hoa hồng vừa thơm vừa đẹp thôi.”
“Còn cả xương rồng nữa, trồng nhiều xương rồng một chút, bởi vì nó không dễ chết, dễ nuôi, nếu không cứ hai ba ngày em lại làm chết một cây mất.”
Thư Hạ chớp chớp mắt “Em thích anh, thích cùng anh sinh sống, em sẽ không để anh lại cô đơn nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT