CHƯƠNG 91 PN5

CỐ CHẤP CỦA TÔI

Tôi là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được Jasmine cho cái tên A Thành.

Jasmine nói, nhặt được tôi bên ngoài câu lạc bộ lúc tối khuya. Trời đêm tháng tư rất lạnh, Jasmine lúc ấy cho rằng tôi đã chết, không ngờ khi sờ vào vẫn cảm nhận được mạch đập rất nhỏ.

Có lẽ bị quỷ mê hoặc, Jasmine trộm đem tôi ôm trở về nuôi dưỡng, hơn nữa dưỡng đến bảy năm.

Tôi thấy bà có lối suy nghĩ làm người ta không thể hiểu nổi. Có người phụ nữ nào đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người lại đi nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch ư. Quả thực đầu óc có bệnh!

A, đúng rồi, tôi quên nói. Ngày Jasmine nhặt tôi vừa vặn là sinh nhật hai mươi ba tuổi của bà. Thời đó, bà là cô gái bán hoa đẹp nhất khu phố. Không ai sánh bằng. [Jasmine nghĩa là hoa lài/nhài]

Jasmine hai mươi ba tuổi như thế nào? Nếu muốn miêu tả, thì phải nói người y như tên, một đóa hoa nhài kiều mị, xinh đẹp, đậm đà hương, nhất động nhất tĩnh [Mọi động tác] đều hấp dẫn.

Nghe mọi người thường nói, Jasmine khi hai mươi ba tuổi có một người tình rất giàu. Tuổi tác vừa vặn với bà, bộ dạng cũng tuấn tú lịch sự. Tổng hợp lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này là một kim chủ.

À, vì sao nói không có gì bất ngờ xảy ra đâu. Vì, Jasmine yêu người đàn ông đó. Yêu đến mức không thể khống chế được.

Tôi càng ngày càng thấy đầu óc Jasmine có bệnh. Mấy người xem, một gái bán hoa đang tuổi thanh xuân phơi phới, không thừa lúc này tiếp nhiều khách, kiếm nhiều tiền, lên tốt dự định cho tương lai khi xuân sắc không còn. Lại não rút gân, khăng khăng cùng một tên đàn ông thành đạt, không có khả năng vì kẻ thứ ba mà ly hôn với cấp trên, nói chuyện tình yêu chân thật. Kết quả tốt lắm, không kể chuyện kim chủ chạy, bà trở thành chuyện cười tại làng chơi. Sau đó, khách tìm đến Jasmine cũng ít đi nhiều.

Đàn ông à, luôn muốn trong nhà hồng kỳ [cờ hồng thường dùng để chỉ những người ưu tú, hoặc người phụ nữ đẹp (chém đại) = =] không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay. Bà vợ là mặt tiền của cửa hàng, nhân tình là hoa viên phía sau. Ai lại muốn vì một vườn hoa mà hủy mặt tiền của mình. [Ai làm thì chính là não tàn.] Cũng chả phải não tàn. [Đấy, tác giả cũng nói vậy =]]]]

Họ trêu không nổi người tính tình khờ dại như Jasmine.

Vì thế Jasmine dần dần không kiếm được tiền, thêm lòng đầy tâm sự, sinh hoạt không như ý. Giống như hoa tươi mất đi chất dinh dưỡng, tư sắc cũng phai nhạt.

Cho đến khi Jasmine ba mươi tuổi, từ cô gái trở thành bà thím, bà gặp một tên đàn ông.

Tôi còn nhớ rõ ngoại hình tên đó. Vô cùng xinh đẹp. Ngay tên đứng đầu nhà chứa cũng chưa chắc bằng được hắn. Nên, Jasmine rơi vào bể tình với tên kia. Tình cảm lúc đó thật như núi tuyết sạt lở, sông cạn đá mòn.

Tôi nhớ rõ khi Jasmine chính thức giới thiệu tôi với tên đàn ông đó, hắn nắm chặt tay Jasmine, vẻ mặt cảm động, nói: “Ngần ấy năm, em sống thật không dễ gì. Yên tâm đi, về sau, chúng ta cũng nuôi đứa bé này.”

Ôi chao, nói được lời như thế, thật có bệnh.

Những lời đó khiến Jasmine vô cùng cảm động. Trong nháy mắt, khuôn mặt đã bị năm tháng lưu đầy dấu vết lại tỏa sáng rực rỡ. Lúc đó, tôi hiểu được, Jasmine thật thật đẹp. Cho nên, tôi nhịn không nói: Đêm qua, tôi đi tới cách vách của chị Lệ Lệ, thấy tên đó đang cởi quần áo mần cùng chị ta. Tiếng kêu của Lệ Lệ như muốn cả tòa nhà đều nghe thấy.

Ách, nhưng sau đó tôi liền hối hận. Nếu lúc đó tôi nói, chắc sau khi bị lừa gạt đó bỏ, Jasmine cũng không quyết đoán chọn tự sát đi.

Tôi thật đau đầu. Tuy vẫn biết đầu óc Jasmine có vấn đề, nhưng mất người giám hộ, tôi đoán chừng sẽ bị đưa tới cô nhi viện. Tôi luôn không thích nơi đó, dù chưa từng tới.

Song, chán ghét đến đâu vẫn bị đưa đi. Với lại, cô nhi viện quả nhiên đáng ghét. Không kể mấy đứa ở đó hay viện trưởng, đều khó ưa. Ở đó, tôi là đứa trẻ luôn bị đoạt đi thức ăn. Tên nào cũng có thể đè đầu tôi, tên nào cũng có thể khi dễ tôi.

Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Tôi muốn có một ngày, cả thế giới này không còn ai có thể làm khó tôi.

Khi chin tuổi, tôi được người thu nuôi. À, không, phải nói là được mua đi.

Nhà họ La là gia tộc lớn, giàu có. Trách nhiệm của tôi là làm bạn, làm người hầu, làm con chó của cậu chủ nhỏ họ La. Mới đầu tôi là không muốn, nhưng sau đó, tôi đồng ý.

Bởi vì, khi tôi bị người mang đi gặp cậu chủ nhỏ, cậu cười mỉm với tôi. Cười vô cùng đẹp. Còn đẹp hơn Jasmine, còn ôn nhu hơn tên đàn ông đã lừa hết tiền của Jasmine. Giống như đột nhiên cảm nhận được khí trời trở nên ấm áp. Tôi hồi đó, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Tôi cúi đầu, nhìn quần áo cũ nát trên người cùng giầy. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy bản thân hèn mọn như vậy. Thấp kém như hạt bụi.

Cậu chủ nhỏ kéo tôi vào phòng, cho người mang tôi đi tắm, thay quần áo. Cậu nói với tôi, A Thành, làn da của em trắng như vậy, mặc màu đen nhìn rất đẹp.

Tôi cảm nhận được trái tim đập “Thình thịch”. Một câu cũng nói không ra.

Cậu chủ nhỏ hỏi tôi, A Thành, ngươi về sau đi theo ta, ta sẽ xem em như em trai, sẽ không để em uất ức nữa.

Tôi “Dạ” một tiếng, âm còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu. Tôi biết mình rất dọa người, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, cậu chủ nhỏ lại cười, cười càng thêm đẹp mắt.

Cậu chủ nhỏ nói, ngẩng đầu cho cậu nhìn kỹ.

Tôi ngẩu đầu, tiếp đó nghe thấy cậu chủ nhỏ cười nói: “A, vừa rồi nhìn không kỹ, thì ra, mặt mày của A Thành cũng rất dễ nhìn. Tôi mặt đỏ. Nhanh chóng cúi đầu, từng chút từng chút một đem hình ảnh cậu chủ nhỏ khắc ghi tại đáy lòng.

Vì khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên liền hiểu được vì sao người phụ nữ tên Jasmine bất chấp nguy cơ bị kim chủ vứt bỏ, bà vợ gây rối tới cửa, vì sao sau khi kẻ kia rời đi, Jasmine không còn mong muốn sống.

Có lẽ… Jasmine cũng không kỳ quái như tôi tưởng.

Tôi nói với chính mình: “Ừ, từ hôm nay trở đi, tôi đây thuộc về cậu chủ nhỏ. Tôi sẵn lòng trở thành bạn cùng cậu chơi đùa, trở thành người hầu của cậu, trở thành… con chó của cậu.”

Tôi nhận ra tinh thần mình có chút bất thường.

.

Ừ, đúng vậy, tôi biết.

.

Không cần nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người dành cho tôi, tôi cũng cảm giác được, bản thân đang ngày càng biến thái. Nhưng lạ là tôi thấy như vậy rất tốt. Tôi thật thích cảm giác này.

.

Tôi không thích giết người nhưng cảm giác nhìn sự giãy giụa vô ích của những kẻ trước khi chết thật thú vị. Ánh mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng của chúng khiến tôi hưng phấn đến run rẩy cả người.

.

Tôi thật muốn như vậy mà diệt sạch những thứ cản đường của Cậu chủ nhỏ.

.

Chẳng qua, có chút tiếc nuối là luôn phải ở nước ngoài, không thể nhìn thấy Cậu chủ. Điện thoại cũng rất ít. Làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất nhớ Cậu chủ.

.

Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ xác chết đằng kia khiến tôi có chút ghê tởm. Cảm giác hưng phấn lúc trước không biết sao mà mất hẳn. Nơi trái tim có chút khó chịu. Tôi nghĩ, tim của mình cũng bắt đầu có bệnh.

.

Nghĩ như vậy liền sinh ra chút sợ hãi. Trái tim mà mắc bệnh thì sẽ chết. Nhưng tôi không muốn chết, chết thì không thể gặp Cậu chủ. Mà tôi muốn được ở bên cạnh Cậu.

.

Được rồi, nhanh chóng hoàn thành việc bên này, nhanh quay về. Trở về thì có thể thấy Cậu chủ. Nghĩ tới đây, cả người tôi liền nóng lên, ngay nửa người dưới cũng mơ hồ xúc động.

.

Phản ứng như vậy không phải lần đầu. Nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ, vì làm dơ bẩn Cậu chủ. Cậu chủ là thiên thần. Cậu nên là kẻ ở trên cao. Không thể để cho ai làm bẩn. Bất kể kẻ nào.

[Cưng đừng lo, đây là triệu chứng của bệnh tương tư, mang tính chất mối tình đầu.]

.

Dù vậy, có làm sao, tôi cũng không hoàn toàn diệt sạch được bọn L với Rendia. Bọn chúng quá mạnh. Hơn nữa, Cậu chủ còn ra lệnh cho tôi không được thương tổn Sở Cảnh ở bên L.

.

Nói thật, tôi không muốn.

.

Tôi không muốn nghe bất cứ cái tên người nào từ miệng Cậu chủ. Dù là tên kẻ Cậu muốn giết, tôi cũng thấy khó chịu.

.

[Chú nói Jasmine bất thường, thật chú còn bất thường hơn.=]]]

.

Về sau, tôi hiểu được, đó là ghen tị.

.

Tôi mơ ước, Cậu chủ chỉ thuộc về mình tôi. Tiếp đó, tôi cho chính mình một bạt tay.

.

Nhìn ảnh mình trong gương, nỉ non, ghê tởm, sai lầm.

.

Thôi, tôi quả thật đáng tởm.

.

Thậm chí đã có lúc, tôi muốn giam cầm Cậu chủ, ngoài tôi ra, không cho ai thấy được Cậu.

.

Tôi là kẻ tội đồ. Tôi là kẻ bệnh hoạn. Không sai.

.

Lại một thời gian, Cậu chủ gọi tôi về Trung Quốc. Tôi thật vui mừng. Cả người đều run rẩy không dừng được.

.

Nhưng sau đó, tôi thấy được gì? Vị hôn thê của Cậu chủ? Không, chuyện này không thể xảy ra!

.

Tôi tưởng chừng ghen tị đến điên rồi.

.

Cô ta không xinh đẹp như Jasmine nhưng lại chỗ nào đó giống bà.

.

Tôi ghét nhìn một thân màu trắng của cô ta, màu trắng như đâm thẳng vào mắt tôi, nhức nhối.

.

Tôi muốn tiếp xúc gần để xem cô ta thật ra có chỗ nào tốt. Nhưng không nghĩ tới Cậu chủ vì vậy mà cảnh cáo tôi. Cậu nói, không cho phép tôi tới gần Hân Nhiên. Tôi gật đầu. Toàn thân cứng đờ như đá.

[Hân Nhiên là vui vẻ.]

Cậu chủ gọi người đàn bà đó là Hân Nhiên. Tôi tự thuyết phục mình. Cậu chỉ là cần một con đàn bà, chứ không thích cô ta đâu. Nhưng nhìn ánh mắt của Cậu, tôi bỗng không dám mở miệng. Một chữ cũng không thoát ra được.

.

Sau đó nữa, cô ta mang thai. Cậu liền cùng cô ta cử hành hôn lễ. Cậu chủ đã cảnh cáo tôi không được đến, nhưng tôi không nhịn được.

.

Dựa vào cái gì? Vì sao Cậu chủ muốn kết hôn cùng con đàn bà đó? Cô ta tới cùng có điểm nào tốt?

.

Ghen tị như con rắn độc, siết chặt lòng tôi, như con giòi ăn đến xương cốt, khiến tôi cả đêm không thể ngủ.

.

Dù Cậu chỉ đã cảnh cáo, tôi vẫn không thể ngăn mình tiếp cận con đàn bà đó. Khi Cậu mang cô ta đến bệnh viện, tôi lại đến. Cô ta nhìn thấy tôi, hình như rất sợ. Hừ, gan nhỏ như vậy, sao xứng cùng một chỗ với Cậu chủ chứ?

.

Nếu tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng có thể sinh con cho cậu chủ, có phải tôi cũng có thể thay thể nó mà đứng bên cạnh cậu chủ không?

[Không, cưng chỉ thêm khổ thôi=]]]

.

Suy nghĩ này thực vớ vẩn, nhưng không ngăn được nó gieo vào trong đầu ta một hạt mầm.

.

Chỉ có điều, hành động lần này khiến Cậu chủ hết sức tức giận. Cậu ra tay với tôi, tôi không đánh trả, tôi làm sao dám? Tôi yêu Cậu chủ nhiều như thế.

.

Thậm chí lúc nắm tay Cậu tiếp xúc với cơ thể tôi, từ trên xuống dưới người tôi đều dâng lên một cảm xúc hạnh phúc quỷ dị.

[Cưng chính thức hết thuốc chữa.]

.

Ừ, tôi nghĩ, tôi thật sự yêu, thật yêu Cậu chủ của tôi. Không hề kém lúc Jasmine yêu tên đàn ông kia.A, không, không được. Sao tôi có thể so sánh tên đó với Cậu chủ. Như vậy là sỉ nhục cậu chủ.

.

Cậu chủ chiêng trống rùm beng triển khai kế hoạch cắn nuốt nhà họ Sở. Thế mà, mọi việc đột nhiên đảo ngược. Đêm giao thừa, Rendia bao vây diệt trừ nhà họ La. Tôi trở tay không kịp. Lúc xông ra, tôi bị trúng đạn. Là bốn, hay năm viên? Không nhớ rõ. Dù sao, tôi còn chưa chết.

.

Tranh thủ thông báo cho Cậu chủ, tôi nhìn bom trong tay, cảm giác hưng phấn khó hiểu lại xuất hiện. Tôi lắp bom vào xe của nhà họ Sở, sau đó thừa lúc hoảng loạn mà vào khách sạn. Tôi phải tạo đủ thời gian chạy trốn cho thiếu gia.

.

Chỉ tiếc là, tôi chỉ có thể làm tới mức này. Tôi nhìn cậu nhóc run rẩy cầm súng trước mặt, có chút kinh ngạc. Loại phế vật như Hứa Phàm vậy mà cũng biết dùng súng.

.

Sau đó thì sao nhỉ? Sau đó, Sở Cảnh tiến vào. Không thể không nói. Sở Cảnh rất xinh đẹp. Chỉ kém một chút so với với gã đàn ông hồi đó thôi. [Chắc là người Jasmine yêu sâu đậm.] Nhưng, nó thực đáng ghét. Bởi nó là kẻ thù của Cậu chủ, hơn nữa là em trai của người đàn bà đó.

.

Vô cùng đáng ghét.

.

Sau đó tôi nở nụ cười với nó. Mấy người nghĩ là các người thắng sao? Không, không. Không có ai có thể thắng Cậu chủ cả. Tao thực mong đợi lúc mày thấy thi thể của người yêu cùng người thân, mày còn có thể nhìn tao với vẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi như vậy không.

.

Khi Sở Cảnh đánh tôi, tôi cảm nhận được bao nhiêu đau, mà lại thấy cực kỳ dễ chịu.

.

Xem xem, Cậu chủ đã đi rồi, mấy người đuổi không kịp Cậu đâu. Xem đi, mày yêu đã chết, có lẽ tro cũng không còn. Xem đi, mày không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, mày cũng chỉ là một kẻ đáng thương như bao người khác.

.

Tôi cười lớn, ha ha, đúng vậy, ai cũng không có thẳng, ai cũng không thắng được Cậu chủ.

.

Tôi muốn nói, nhưng không được. Nhưng mà, không sao, tôi đã rất thỏa mãn.

.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi vậy mà gặp Jasmine. Đã nhiều năm trôi qua, cứ nghĩ không còn nhớ rõ mặt Jasmine, không ngờ vẫn còn nhớ rõ. Jasmine khẻ cười với tôi, bà nói, thực xin lỗi, năm đó, vẫn phải bỏ lại con… A thành, hiện tại đi theo cô đi, cô nuôi con, không vứt bỏ con, được không?

Được không nhỉ? Tôi nghiên đầu. Không vứt bỏ, cùng đi sao? Cùng mụ đàn bà đầu óc có bệnh này sao? Nhưng tôi còn muốn chờ Cậu chủ a.

Cô cùng ngươi chờ được không?

Được không nhỉ? Tôi thật sự không biết. Vì thế tôi gật đầu có lệ, thế nhưng, mụ đàn bà ngu xuẩn, tôi không tha thứ cho bà, bà biết không?

Jasmine nở nụ cười, tốt lắm, chúng ta đi thôi.

Tôi cuối cùng nhắm mắt lại. Sau đó, thế giới trở về một mảnh hắc ám.

—— Hoàn ——

Lời tác giả: Trong diễn đàn, có một cô gái nói thích A Thành. Thấy loại tình cảm cố chấp thuần túy như vậy rất rung động. Nghĩ kĩ, quả thật thú vị, vì thế liền viết một phiên ngoại. Ha ha, hy vọng mọi người thích. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play