Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh mang theo đứa nhỏ Sở Hân Nhiên để lại quay về nước Mỹ, sau đó chính thức bắt đầu cuộc sống ba người hạnh phúc sinh hoạt. tuy rằng bé con còn nhỏ nhưng lại tập hợp đầy đủ những nét đẹp của cả cha va mẹ cho nên bé con trông đặc biệt phấn nộn đặc biệt mê người.
Khi bảo bối nhỏ đầy tháng, vẫn chưa có tên chính thức. Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh cảm thấy, tiểu bánh bao đáng yêu như vậy, nhất định phải có một cái tên thật xứng. vì thế sau khi trở về Mỹ sắp xếp mọi chuyện yên ổn xong, ngày đầu tiên cả hai bắt đầu rối rắm. Tả Dĩ Uyên đi đứng không tiện nên đã nói Sở Cảnh đi mua một quyển từ điển đặt tên con, cẩn thận lật từng tờ nghiền ngẫm.
Tên dễ nghe cũng không ít, Sở Cảnh cũng chọn ra được mấy cái tên, nhưng Tả Dĩ Uyên trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không hài lòng. Bị xoi mói thiệt nhiều lần, Sở Cảnh bực mình, vỗ tay ném nhiệm vụ khó khăn này sang cho cái tên đi đứng không tiện, chỉ nằm một chỗ an dưỡng cũng chả có việc gì làm kia. Khắc sâu tỏ vẻ, mình đối với tên của tiểu bánh bao phi thường chờ mong.
Được bà xã tâm ái tín nhiệm giao trọng trách, Tả Dĩ Uyên vỗ ngực khẳng địng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. vì thế một đầu chôn trong quyển từ điển, cũng mất ăn mất ngủ mà chọn ra một cái tên.
Ngày đầu tiên rối rắm như thế trôi qua… Sở Cảnh bộ dạng xem kịch vui chê cười Tả Dĩ Uyên.
Ngày hôm sau vẫn rối rắm như thế… Sở Cảnh tiếp tục ngồi xem kịch vui, tâm tình chờ mong.
Ngày thứ ba rối rắm trôi qua… Sở Cảnh chờ không nổi nữa. môt phen giật quyển từ điển qua, tùy ý lật một tờ, ngón tay chỉ bừa xuống một cái tên, liền lấy cái này!
Tả Dĩ Uyên nhìn nhìn, lại tiếp tục nhìn nhìn, do dự: “như vậy có phải rất qua loa không?”
Sở Cảnh cười lạnh: “anh vì một cái tên mà mấy ngày mất ăn mất ngủ? thân thể không đủ dinh dưỡng, chân sao có thể hồi phục được? có phải không muốn lành lặn nữa có phải không? Em nói cho anh biết, em không nuôi người tàn tật đâu.”
Tả Dĩ Uyên lập tức lúng túng, nhìn cái tên Sở Cảnh chỉ, vẻ mặt tán thưởng: “quả nhiên là một cái tên hay, A Cảnh, em thật sự quá thần kỳ, em thật sự là rất… bla blo bla blo…”
Sở Cảnh trắng mắt lườm Tả Dĩ Uyên một cái, bế tiểu bảo bối mềm mềm thơm thơm nhà mình lên, cúi đầu hôn lên mặt tiểu bảo bối: “Về sau con tên là Sở Manh. Nhé? Tiểu Manh Manh?”
Vì thế bảo bối nhỏ chính thức có tên Sở Manh bật cười khanh khách… thuận tiện tiểu lên người Sở Cảnh một cái.
Hai, Bánh bao định thân.
Bánh bao nhà Chris và Laura là một một nhóc con tóc vàng mắt xanh vô cùng đẹp trai tên Dean, tính ngày, trùng hợp so với banh bao nhỏ Tiểu Manh nhỏ hơn đúng 2 tháng tuổi. Khi sinh nhật 1 tuổi của bánh bao Dean, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh bế theo bánh bao nhỏ Tiểu Manh tới tham dự tiệc sinh nhật của nhóc con đó. Chris vừa thấy Tiểu Manh tới liền cười tít mắt, vẻ mặt đáng khinh vươn tay muốn bế một cái, đương nhiên bị Tả Dĩ Uyên một ánh mắt đông lạnh đánh bật trở về.
Thật vất vả an an toàn toàn ăn chơi dự tiệc, Chris đột nhiên động kinh, học đòi người Trung Quốc cổ đại, bày ra một đống đồ vật để nhóc Dean chọn đồ vật đoán tương lai. Sở Cảnh đứng xem cảm thấy thú vụ, lại liếc mắt sang nhìn bánh bao nhỏ nhà mình cảm thấy tiếc nuối tiệc sinh nhật 1 tuổi của bé con nhà mình lại không làm cái này.
Sở Cảnh tiếc nuối tự nhiên bị Chris nhìn thấy hết, lập tức chạy tới nói cho bánh bao Tiểu Manh cùng con hắn đồng thời cùng chọn đồ vật đoán tương lai. Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên thương lượng một chút, dù sao cũng náo nhiệt, đồ vật lại có sẵn, liền gật đầu đồng ý. đặt bánh bao Tiểu Manh xuống ngồi cạnh bánh bao Dean, ồn ào kêu hai nhóc con chọn đồ vật đoán tương lai.
Sau đó, một màn thú vị đã diễn ra. Bánh bao Sở Manh động thân bò trước, sau đó cực kỳ hoạt bát xem xét đống đồ màu mè trước mặt. sau đó, bánh bao Dean cũng bò theo, nhưng vấn đề là…
“Chris, sao thằng nhóc nhà cậu cứ đuổi theo con gái tôi thế hả?” Tả Dĩ Uyên cau mày nhìn Chris.
Chris trong lòng hưng phấn rống lên: Dean, good job! Nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô tội, nhún vai: “Sao mà em biết được?”
Rồi sau nữa, các vị khách trong buổi tiệc liền trợn tròn mắt nhìn hai tiểu bánh bao một trước một sau bò bò xong hai vòng, bánh bao Tiểu Manh rốt cục mệt nghỉ ngừng lại, tùy tay cầm theo một đống đồ ôm trong ngực không buông tay. Mà theo sát Tiểu Manh là Dean tiểu tử… ôm Tiểu Manh không buông tay.
Sở Cảnh: = =!
Tả Dĩ Uyên: (#‵′)!
Chris: o(╯□╰)o
Laura: ( ⊙o⊙)
Dean tiểu tử: ~(≧▽≦)/~
Chris có chút rối rắm: “Bánh bao nhà em chọn bánh bao nhà anh, còn bánh bao nhà anh ôm một đống súng đạn, quá bưu hãn… đây là cái thể lọai gì?”
So với Chris vẫn còn rối rắm, Laura ngược lại thực bình tĩnh, thực khí phách, mỉm cười mở miệng nói: “Đã như vậy… không bằng liền định thân luôn cho 2 đứa nhỏ đi. Dùng truyền thống Trung Quốc chọn được con dâu Trung Quốc… thoạt nhìn đây là vận mệnh.”
“…” Sở Cảnh.
“…” Tả Dĩ Uyên.
“…” Chris: bà xã thực uy vũ!
Nhật ký của bánh bao nhỏ
Ngày 1 tháng 9 năm 201X: trời quang
Ah, hôm nay mình đi nhà trẻ, papa và daddy không đi cùng mình. Thật đáng ghét. Gặp Dean, còn cùng lớp. thật trùng hợp.
Ngày 13 tháng 9 năm 201X: trời nhiều mây
Daddy tối qua lại khi dễ papa, trên cổ papa có một dấu răng thật lớn. quyết định ghét daddy. Nhưng nếu buổi tối daddy cho mình ăn chân gà nướng… ah không, phải hai cái chân gà nướng, mình liền tha thứ cho daddy.
Ngày 26 tháng 10 năm 201X: trời quang
Hôm nay Dean trộm hôn mình. Mình nói cho papa biết, sau đó sắc mặt papa liền đen kịt đi. papa mặt đen thật đáng sợ, cảm giác Dean sẽ gặp xui xẻo.
Ngày 3 tháng 11 năm 201X: trời mưa
Hôm nay Dean mang kẹo tới, còn bảo làm vợ cậu ta rồi sẽ cho mình. Mình cự tuyệt, hừ hừ, mình mới không mắc mưu đâu, về nhà bảo papa mua cho là được rồi.
Ngày 25 tháng 12 năm 201X: tuyết rơi
Papa và daddy đưa mình đi công viên trò chơi. Gặp phải Dean, Dean nói muốn cùng mình ngồi vòng quay mặt trời, daddy túm chú Chris sang một bên nói chuyện. khi chú ấy trở về, hai mắt đều đen xì y như gấu trúc trong vườn thú ấy.
Ngày 29 tháng 1 năm 201X: trời râm
Papa và daddy đưa mình về Trung Quốc, bảo mình gọi cữu cữu còn có cậu (phải gọi như vậy sao?) sau đó đưa mình tới trước mộ mẹ bái lạy. papa nói, mẹ mới là mẹ ruột của mình, papa và daddy chỉ là cậu và cữu cữu. A, quan hệ thật là khó hiểu. papa nói, mình về sau sẽ hiểu. Hừ, ghét nhất người lớn trả lời qua loa như vậy với con nít nha.
Ngày 13 tháng 2 năm 201X: trời nhiều mây
Ừ, mai mình sẽ trở lại Mỹ. vừa rồi nói chuyện điện thoại với Dean, mới không thèm nói cho cậu ta biết, kỳ thật mình cũng có chút nhớ cậu ta rồi! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT