So với Sở Cảnh bên này vừa trải qua một hồi sinh tử, Tả Dĩ Uyên bên kia cũng không thoải mái hơn là mấy. Sau khi nhảy lên cánh máy bay, hắn liền dùng súng bắn vỡ cửa sổ thủy tinh, rồi xoay người vọt vào khoang lái từ chỗ cửa sổ vỡ, ngay sau đó quay đầu máy bay, hướng chiếc phi cơ chiến đấu ở hướng 5h bắn một phát.
Có tất cả 6 phi công trên ba chiếc phi cơ chiến đấu, trước đó Tả Dĩ Uyên đã hạ được ba người, chân chính có sức chiến đấu cũng chỉ có hai người. Nhưng hai người trên chiếc phi cơ chiến đấu cuối cùng rõ ràng cũng không phải dân nghiệp dư.
Đẩy ra viên phi công đã bị mình bắn chết, Tả Dĩ Uyên chính mình ngồi vào vị trí lái, mở ra màn hình, nhanh chóng liên hệ với phía Rendia.
“L, tình hình bên phía cậu sao rồi? đã không sao rồi chứ?” Rendia nhận được tín hiệu, lập tức mở kết nối, tiến hành đối thoại: “Một phút sau, chúng tôi sẽ mở cửa sau, cậu trực tiếp từ bên kia trở về đây.”
“Bên chỗ tôi đã kết thúc, toàn bộ các tay bắn tỉa trên phi cơ chiến đấu… đã bị tiêu diệt.” Tả Dĩ Uyên đơn giản kể lại tình hình bên chỗ mình một chút: “40 giây sau, chức thức trở về.”
*****
Tiếng đàn dương cầm êm ái vang ra từ chiếc di động, mang theo một chút hương vị tao nhã mà yên bình. Nam nhân vươn tay lấy di động từ trong túi quần ra, nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, trong mắt xẹt qua một tia quang mang kì lạ. khẽ đi ra ngoài vài bước, ấn nghe, ở đầu dây bên kia, một thanh âm cổ quái lập tức truyền tới.
“Thiếu gia, nhiệm vụ thất bại.”
“A? vậy sao?” giọng nói nam nhân rất êm tai, ôn nhuận mà thong dong, phối hợp với nụ cười bên môi, khiến người ta cảm giác như mộc xuân phong.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi hẳn là nên tự mình đi làm chuyện này, thật ngu xuẩn, tôi…” nghe ngữ khí nam nhân phong đạm kinh vân như vậy, người đầu dây ngược lại càng thêm thấp thỏm lo âu: “Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, lần sau, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không…”
“Tôi không trách cậu.” Nam nhân nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu L thật sự đơn giản chết như vậy, vậy hắn thực không xứng được coi là ông vua không ngai của giới vũ khí. Được rồi, mọi chuyện cứ vậy đi, không phải lỗi tại cậu, cậu cũng không cần tự trách.”
“Thiếu…thiếu gia.” Thanh âm bên kia có chút run rẩy, như là sắp khóc.
Nam nhân nghe vậy, khóe mắt lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng thanh âm vẫn như trước thực ôn hòa: “Nhưng mà, nếu L đã không chết, như vậy… người tên Sở Cảnh kia hẳn cũng không có việc gì chứ?”
“…vâng.” Người đầu dây nghe nam nhân nói vậy, trầm mặc vài giây, sau đó mới thấp giọng lên tiếng.
“Như vậy đi, phỏng chừng L và gia tộc Prora gần đây sẽ có hành động, cậu cẩn thận chút, đừng để bị bắt được nhược điểm.” nam nhân chậm rãi dạo bước, đi tới trước cửa sổ sát đất, hướng ra ngoài nhìn xuống dòng người qua lại như mắc cửi, hơi hơi híp mắt: “Còn nữa, nhớ rõ những gì tôi đã nói với cậu, về sau nếu có hành động gì, cũng tận lực đừng có động tới Sở Cảnh.”
“Thiếu gia, tôi đã biết.”
“Ừ, đúng rồi, sau đợt này, tôi sẽ đưa cậu trở về Trung Quốc.” Nam nhân đột nhiên đổi đề tài, giọng nói mang theo ý cười: “Mấy người trong tay tôi làm việc không ổn, thế nào, cậu nguyện ý về nước giúp tôi chứ?”
“Thiếu…thiếu gia, ngài nói thật chứ?” thanh âm đầu dây lớn hơn chút, tiếng nói chói tai khiến lỗ tai người nghe phiếm đau: “Ngài thật sự…thật sự nguyện ý đưa tôi về nước? làm việc bên cạnh ngài?”
“A, ha hả, cậu nói gì vậy?” Nam nhân thay đổi tay cầm di động, một tay đặt lên gờ cửa sổ, lắng nghe tiếng gõ khung cửa mang theo từng đợt trầm đục: “Cậu cũng coi như lớn lên từ nhỏ với tôi, không nói cái khác, chỉ với mười mấy năm tình nghĩa này chẳng lẽ còn là giả? Cậu về nước thay tôi làm việc, cậu cảm thấy có gì không đúng sao?”
“Tôi…”
“Hay là nói… cậu không nguyện ý?” giọng nam nhân chậm lại, mang theo hương vị trêu đùa.
“Không, không, thiếu gia, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.” người đầu dây nghe nam nhân nói như vậy, thanh âm đều thay đổi, liên tục đối với điện thoại cao giọng hơn chút: “Thiếu gia, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng ngài thất vọng!”
“Tôi liền mỏi mắt mong chờ.” Nam nhân cười, sau đó không chút do dự mà cắt đứt cuộc gọi, lập tức thả di động vào túi quần.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nguyên bản đang ở trong phòng làm việc suy nghĩ, đến tột cùng nên xử lý L và gia tộc Prora như thế nào, nam nhân không khỏi khẽ nhăn mi, trong thời gian này, gã rõ ràng đã phân phó không cho phép bất cứ kẻ nào tới quấy rầy…
Áp lực đáy lòng một tia nôn nóng, đứng dậy đi ra mở cửa. vừa mở cửa, ánh vào mi mắt, đó là một màu lam nhạt. Nháy mắt, mọi cảm giác không vui trong lòng liền biến mất hết, mở rộng cửa ra, trong tầm mắt chỉ còn người trước mắt, ánh mắt cong cong mang theo ý cười.
“Em đã quấy rầy anh sao?” Sở Hân Nhiên có chút khẩn trương nhìn nam nhân trước mắt, tuy rằng trên mặt cô ra vẻ trấn định nhưng hai tay lại giấu ở sau lưng mang theo chút bất an mà đan vào nhau.
“đương nhiên là không.” La Dục Chương hơi hơi khom lưng, vươn tay cầm lọn tóc ở bên mai Sở Hân Nhiên, sau đó thuận tay khẽ vuốt ve gò má cô, cười nói: “Sở tam tiểu thư cố ý tới tìm anh, anh vinh hạnh còn không kịp, sao có thể nói là quấy rầy?”
“A Dục!” Sở Hân Nhiên có chút xấu hổ mà nắm góc áo mình: “Khụ, em là muốn hỏi, anh.. tối nay anh có rảnh không?”
“Làm sao vậy?” La Dục Chương kéo Sở Hân Nhiên vào phòng làm việc của mình, thấp giọng hỏi: “Có hoạt động gì sao?”
“Cũng không phải là hoạt động gì đặc biệt.” Sở Hân Nhiên nhìn La Dục Chương, đôi mắt như phát sáng: “Chỉ là 6h tối ở công viên sẽ tổ chức một đợt triển lãm hoa, rất nhiều loài hoa mới sẽ được trưng bày… nếu anh có thời gian, ừm, có thể đi cùng em không?”
Kỳ thật là có chuyện. Nhưng La Dục Chương ở trong lòng yên lặng loại bỏ hoàn toàn các hoạt động tối nay của mình, bọn họ bên này đã rơi vào chiến tranh với L và gia tộc Prora, hiện tại mỗi phút mỗi giây, gã đều có hàng tá việc đủ để đè chết bản thân, nhưng mà…
Nhìn Sở Hân Nhiên bởi vì không được đáp lại mà sắc mặt ảm đảm dần, La Dục Chương trong lòng khẽ hít sâu một hơi. Chính là, gã luyến tiếc.
Vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Sở Hân Nhiên, La Dục Chương khẽ cong cong khóe môi: “Được.”
“A Dục, em nghĩ hay là thôi đi.” Nhìn ra La Dục Chương khó xử, Sở Hân Nhiên giữ vững tinh thần, cười hì hì lắc đầu: “Anh gần đây bận rộn như vậy, em không trì hoãn thời gian của anh nữa. Dù sao lần này không tới triển lãm hoa thì còn có lần sau, đúng không? Lần sau chúng ta cùng đi xem, nhé?”
Người như vậy, bảo sao gã không yêu thích cho được?
La Dục Chương vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Sở Hân Nhiên, cười nói: “Không lừa em nữa, buổi tối anh thật sự không có việc gì. Thời gian trước bận rộn cũng đã xong rồi, cho nên không cần bận tâm anh. Còn nữa… vừa rồi anh trầm mặc chính là đang suy nghĩ, ừm… Hân Nhiên, dù chúng ta sắp đến ngày kết hôn rồi, nhưng anh đã không thể chờ đợi nữa rồi.”
“A? loại chuyện này!” Sở Hân Nhiên bỗng nhiên đỏ bừng mặt, nhìn La Dục Chương cười đến ôn nhu, lầm bầm nửa ngày, cuối cùng cam chịu vùi đầu vào ngực La Dục Chương: “Tốt xấu gì… cũng phải chờ A Cảnh trở về… ừm, A Cảnh sau khi đi du học ba năm thì không thấy liên lạc về nhà, cũng không biết hiện tại lưu lạc nơi đâu, rốt cục nó sống thế nào?”
La Dục Chương mỉm cười, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của Sở Hân Nhiên, trong mắt hiện lên quang mang tối tăm không rõ nghĩa: “Yên tâm đi, Hân Nhiên, em trai của em… nhất định sẽ sống tốt. vô luận là có việc gì, cậu ấy hẳn sẽ bình an, anh cam đoan, nhé!”
END 47 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT