Dương Tiễn hiển nhiên chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, hắn cũng chưa từng gặp Úc Lũy, không biết vị đột nhiên xông tới này là thần thánh phương nào, hắn kinh ngạc nhìn một thân hoa lá của Úc Lũy, hơi khiếp sợ với cái quần xanh và đôi giày đỏ phối ma tính của đối phương, nhưng vì có giáo dục tu dưỡng tốt đẹp, trên mặt Dương Tiễn không lộ ra biểu cảm đặc thù gì, nhìn Úc Lũy vẫn xòe tay ra trước mặt, Dương Tiễn không biết làm sao, hắn do dự một chút, cuối cùng chậm rãi móc trong túi ra một đồng tiền xu, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Úc Lũy…
Lần này, không riêng gì Phi Liêm và Hoa Linh, một đám người bên Tiên giới đều lâm vào trạng thái hoá đá. Vì vậy, lần này tam giới phong hội liền dùng tiên giới đối Ma giới một viên tiền xu khen thưởng hỗ động kéo ra màn che.
Phi Liêm nhìn nụ cười mất mặt của Úc Lũy và hành động phối hợp của Dương Tiễn, mặt đen như đít nồi, vô cùng hối hận không nghe lời Hoa Linh để tên này ở lại trong xe. Hắn kéo Úc Lũy lại vứt cho mấy Ma sứ sau lưng, ra hiệu cho bọn họ canh chừng.
Sau đó, Phi Liêm và Tây Linh Vương mẫu mang theo đại biểu hai giới Tiên Ma đi tới trên bờ cát ngồi xuống. Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ thì thấy tiểu Tiên đồng dẫn đường đi tới mái che nắng bên cạnh, đưa cánh tay ra vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó một vòng kết giới trong suốt chậm rãi buông xuống từ đỉnh lều che nắng đến sâu trong mặt đất.
Kết giới cách âm không cách gió, mọi người vẫn có thể thưởng thức mỹ cảnh trên bãi biển, hưởng thụ gió biển mát rượi thổi vào bãi cát, nhưng không hề nghe thấy tiếng sóng biển phía ngoài.
Sau đó, đại biểu ba giới Tiên Phàm Ma chính thức bắt đầu hội nghị. Hoa Linh lúc này mới phát hiện công tác ngày thường của Phi Liêm rất khổ cực, cơ sở chính trị, kinh tế mậu dịch, giao lưu văn hóa, bình xét cấp bậc tu luyện, chọn lựa nhân tài vân vân đều có một đống lớn vấn đề và dự án.
Bên Tiên giới ngoại trừ Tây Linh Vương mẫu chủ trì toàn cục, còn có hai lão đầu nhiều tuổi giúp nàng phân tích, Hoa Linh không quá quen biết, nhưng nhìn thân hình mập gầy, hẳn là Thái bạch kim tinh và phật Di Lặc. Dương Tiễn, Ngao Tứ cũng ở một bên tham dự thảo luận, còn Ngao Túc, từ lúc bắt đầu hội nghị hắn hệt như lão tăng nhập định, trên bàn trước mặt hắn có một con ốc biển màu vàng, hắn liên tục nhìn chằm chằm vào con ốc biển ấy, không nhúc nhích.
Bên Thế gian trạng thái mọi người cơ bản đều bình thường, Thiếu Lâm và Vũ Đương cầm đầu chưởng môn năm đại môn phái lên tiếng nhảy nhót tích cực. Mục đích của đại biểu Thế gian chỉ có một, hy vọng có thể hạ thấp độ khó cho người phàm Độ Kiếp, hạ thấp ngưỡng cửa một ít, để đám người tu luyện có nhiều cơ hội phi thăng, đứng hàng tiên lớp.
Nhắc nhở nho nhỏ: Các cấp tu luyện từ thấp đến cao: Trúc cơ, toàn chiếu, dung hợp, tâm động, linh tịch, nguyên anh, xuất khiếu, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa.
So sánh với tình cảm quần chúng sục sôi giữa hai giới Tiên Phàm, Hoa Linh cảm thấy Ma giới thật sự là quá biết điều, cả hội nghị hoàn toàn do một mình Phi Liêm chống đỡ, mình hoàn toàn nghe không hiểu, nếu không phải vì duy trì hình tượng đoan trang tốt đẹp nhất định phải ngồi nghiêm chỉnh, nói không chừng hắn đã ngủ từ sơm rồi, mà bốn vị Ma sứ ngồi phía sau không nói một lời, tựa hồ đã sớm thành thói quen Liêm Vương bệ hạ một mình bao quát mọi tình huống đại cục, còn Úc Lũy… ô, đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, từ khi nhìn thấy Dương Tiễn, hắn vẫn dùng một loại ánh mắt nóng bỏng dị thường nhìn chằm chằm mặt Dương Tiển, thần sắc có chút hưng phấn, trong mắt tựa hồ lóe lên hai tiểu hỏa miêu nóng rực.
Hoa Linh nỗ lực chịu đau khổ đến giữa trưa, cái hội nghị khô khan này cuối cùng cũng kết thúc, vừa nghĩ tới ba ngày tiếp theo đều phải như vậy, Hoa Linh không khỏi nhức đầu, thì ra bình hoa cũng không dễ làm.
Lúc hội nghị kết thúc, tiểu Tiên đồng thu hồi kết giới trong suốt bên cạnh, trong nháy mắt từ khu nghỉ ngơi bên cạnh vọt ra một đám người, chính là giới truyền thông nổi danh nhất tam giới, Hoa Linh lúc này mới biết mục đích của kết giới này là để đề phòng truyền thông nghe được nội dung hội nghị.
Tinh thần Hoa Linh lập tức phấn chấn, hắn biết lúc này là thời khắc phát huy tác dụng của mình, vì vậy hắn đi theo sau Phi Liêm, tao nhã mà phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười với mọi ống kính. Không ngờ rằng đám truyền thông vừa gặp là kéo dài hơn một giờ, hình như rất hứng thú với Ma giới, trọng điểm là vì Ma giới gần đây đột nhiên nhoi ra hai đại Ma tôn, cho nên, câu hỏi của các ký giả đều vây quanh Thần Đồ và Úc Lũy, mùi bà tám nồng nặc. Phi Liêm và Hoa Linh lễ phép trả lời từng câu hỏi của ký giả, đồng thời ăn ý không nói cho phóng viên biết người mặc một quần sịp màu xanh lá ngồi cách đó không xa chính là một trong hai đại Ma tôn, Úc Lũy…
Thật sự là quá mất mặt.
Kết thúc phỏng vấn, Hoa Linh cảm thấy eo mình mệt đếnsắp đứt đoạn, hắn kéo kéo ca-ra-vat, đi tới một chỗ yên lặng trong khu nghỉ ngơi, nửa nằm nửa dựa vào trên ghế salông. Trong lúc đó, đám người trên bãi cát từ từ tản đi, đại biểu cùng ký giả đều đi ăn cơm trưa trong phòng ăn, toàn bộ lều che nắng phía chỉ còn sót lại một bóng người màu trắng vẫn ngồi yên không mảy may động tĩnh.
Hoa Linh định thần nhìn lại, ra là Ngao Túc, hắn vẫn duy trì tư thế kia, nhìn chằm chằm ốc biển trước mặt, Hoa Linh thấy thế, lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn đứng dậy đi tới, ngồi đối diện Ngao Túc, chống cằm nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc nhận ra đối diện có người, ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh thấy thế, mở miệng cười nói: “Hoàng tử điện hạ đối với ốc biển thật là chân ái, cậu đã nhìn nó từ sáng đến giữa trưa, ai không biết còn tưởng rằng nó là vợ cậu đấy.”
Ngao Túc nghe vậy, trong mắt có ý cười, hắn đưa tay ra, vuốt ve đỉnh ốc biển, lúc này, Hoa Linh nghe thấy trong miệng ốc biển kia truyền ra âm thanh.
“Chậc, Tây Linh Vương mẫu thật là đẹp động lòng người, nhìn từ góc độ này, đường cong thật là đẹp…” Giọng của chưởng môn phái Côn Luân.
“Nếu có thể tăng thêm mấy tiêu chuẩn nữa là tốt rồi, nhưng mà thật muốn giành thêm mấy cái, ngũ đại môn phái cũng không phải đồng nhất, làm thế nào cho phải nhỉ…” Giọng của chưởng môn Vũ Đương.
“Hừ, lão sắc quỷ Côn Lôn, nước miếng sắp chảy luôn rồi, làm như chưa thấy nữ nhân không bằng, phái Nga Mi của ta, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể so với mỹ mạo của Vương mẫu, thực sự là ném mặt mũi của Phàm giới cho chó ăn rồi!” Giọng của chưởng môn Nga Mi.
“Đói quá, không biết buổi trưa có thức ăn chay không, sư phụ nói mùi vị dưa chuột Tiên giới khác với Phàm giới, không biết có đúng không, thật muốn nếm thử, a di đà phật.” Thanh âm của một tiểu hòa thượng trẻ tuổi.
“Không nhìn thấy hắn, từ ngày hôm đó, hắn chưa từng tới, không biết có bị thương không…” Giọng của Kim Lan.
…
Hoa Linh trợn mắt kinh ngạc nghe một loạt giọng nói của từng người phát ra cuộn cuộn từ ốc biển, một hồi lâu sau, hắn mới ý thức được, những câu nói này cũng không phải những lời mà mấy người kia nói trong buổi họp, hắn ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, chần chờ mở miệng hỏi: “Đại hoàng tử điện hạ, đây là?”
Ngao Túc đưa tay sờ ốc biển, âm thanh ngừng lại, hắn mở miệng nói: “Tiếng lòng, cái này tên là Loa ăn trộm tâm, có thể ăn trộm suy nghĩ trong đầu nhân loại, chuyển hóa thành âm thanh rồi ghi âm lại.”
Hoa Linh không nén được tâm trạng kinh ngạc của mình, hắn xưa nay chưa từng nghe nói có loại pháp khí này, Ngao Túc tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ của hắn, mở miệng giải thích: “Đây là một hạng mục nghiên cứu gần đây của tôi, trước mắt đã có mô hình, nhưng còn chưa đầy đủ, chỉ có thể dùng cho người phàm có tu vi hơi thấp, đối với nhóm người Tiên Ma đã qua kỳ Đại thừa thì nó không cách nào nghe được.”
Nghe được lời này, Hoa Linh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngao Túc như nhớ ra cái gì đó, tiếp tục nói: “À, cũng không hoàn toàn đúng như vậy, có một ngoại lệ.”
“Hả?” Thần kinh Hoa Linh vừa buông lỏng liền căng thẳng trở lại.
Chỉ thấy ngón tay Ngao Túc lấy quơ nhẹ mấy lần lên thân loa, sau đó nhấn xuống đầu loa, âm thanh lại vang lên, Hoa Linh vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, lần này thanh âm truyền ra là của Úc Lũy, có điều, nội dung hơi kỳ quái: “Thật muốn đôn hắn, thật muốn đi đôn hắn, thích nhất ngược Hoàng kê(*) đáng ghét, xem mông gà nở hoa! Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp…”
Hoa Linh:…
(*) Hoàng kê: trong game Kiếm tam có môn phái Tàng Kiếm, mặc đồ vàng nên dân tàu gọi là hoàng kê = gà vàng. Trùng hợp làm sao Tàng kiếm là khắc tinh của Cái bang – môn phái của Cái ca —> ảnh muốn đánh người =)))))))))) đcm xem mông gà nở hoa =)))))))))))))
Ngao Túc hình như không hiểu lắm, mở miệng nói với Hoa Linh: “Ma tôn điện hạ rất đặc biệt, tuy rằng tu vi của hắn rất cao, thế nhưng đối với sự xâm lấn của linh lực ngoại lai lại không hề đề phòng, đánh cắp suy nghĩ của hắn còn dễ hơn một tiểu bối ở kỳ xuất khiếu. Nhưng mà suy nghĩ này của hắn mang nội dung … khiến người ta khó mà lý giải được.”
Có nên để cái hiểu lầm tốt đẹp này tiếp diễn không nhỉ?
Một hồi lâu sau, Hoa Linh nở nụ cười, mở miệng nói: “Không cần để ý đến hắn… Pháp lực của hắn chỉ để đôn người thôi.”
Nghe ngữ khí nửa thật nửa giả của Hoa Linh, Ngao Túc không hỏi nhiều, chỉ là yên lặng nhớ kỹ hai chữ “Đôn người”, trở về nhất định phải tra xem đây là loại tâm pháp gì.
Nhìn thần tình nghiêm túc của Ngao Túc, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi động, lúc này, ánh nắng giữa trưa xuyên qua khe hở của lều che nắng chiếu lên người Ngao Túc, gió biển thổi qua, một góc trường bào trắng tinh trên người Ngao Túc theo gió vung lên, phối hợp với gương mặt thanh lãnh tuấn mỹ của hắn, có mấy phần hấp dẫn lạ thường.
Hoa Linh lúc này mới là lần đầu tiên cẩn thận quan sát tướng mạo Ngao Túc, Ngao Túc lớn lên anh tuấn mà cường tráng, đường viền ngũ quan lập thể rõ ràng, đường nét gò má và hàm dưới rất hoàn mỹ, phối hợp với trường bào không túi màu trắng, cả người tỏa ra một loại cảm giác thần thánh mà sạch sẽ, hàng nút áo được cài chỉnh tề trước ngực càng hiện ra mấy phần khí tức cấm dục dụ người xâm nhập.
Lúc này, Ngao Túc tháo găng tay xuống, lộ ra bàn tay rộng cùng mười ngón thon dài. Nhìn ngón tay Ngao Túc, thân thể Hoa Linh đột nhiên dâng lên một trận khô nóng, trong trí nhớ mơ hồ của hắn tựa hồ còn lưu lại cảm xúc đôi tay này di chuyển khắp nơi trên thân thể, xúc cảm ấm áp ấy, hoàn toàn không giống với biểu hiện tái nhợt thanh lãnh lúc này.
Ngao Túc cúi đầu, dùng đầu ngón trỏ vuốt ve miệng loa ốc biển loa, còn cúi đầu quan sát gì đó. Ánh mắt chuyên chú này, sắc mặt nghiêm này, càng điểm thêm cho hắn mấy phần mị lực.
Ừm, đàn ông khi nghiêm túc mê người nhất. Hoa Linh không hề biết câu nói này, lúc này, hắn chỉ lo chăm chú nhìn Ngao Túc, thưởng thức anh đẹp giai trước mắt, không hề chú ý tới bàn tay trái tâm thần phân liệt của mình đã lặng lẽ từ trên bàn dời đến dưới bàn, từ từ trượt vào trong lưng quần…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT