Một tuần sau, tinh lực toàn thân của Hoa Linh đều tập trung vào hai việc chính, một là giữ liên hệ chặt chẽ với Bình Ế, chú ý mọi tung tích của vũ khí của Hình Thiên; hai là tích cực chuẩn bị tham gia hội nghị tam giới, nội dung chuẩn bị chỉ có một, đó chính là: Mua quần áo.

Phải biết, hội nghị tam giới không chỉ là một hội nghị giao lưu chính trị kinh tế, còn là một lần thảo luận nghiên cứu kĩ thuật tu luyện, đồng thời cũng là một hội chợ lén lút tuyển chọn mỹ nhơn thời thượng. Thời điểm đó, giới truyền thông đẳng cấp nhất tam giới đều sẽ tập hợp cùng nhau, khắp nơi thần ma trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.

Ở các kỳ hội nghị trước, Nhị lang thần Dương Tiễn của Tiên Giới luôn đứng đầu bảng xếp hạng, dựa vào khí chất cao lãnh siêu phàm thoát tục cùng nhan sắc sụp pơ đạt được danh hiệu Đệ nhất Tiên Giới cao phú soái, là soái ca của cả tam giới, nhận được lượt vote khủng bố giật giải Nam Thần của năm, mức độ nổi tiếng cực cao trong tam giới.

Hoa Linh nghe nói lần này Dương Tiễn tiếp tục làm đại biểu cho Tiên Giới tham gia hội nghị, cho nên mới liều mạng mua quần áo cho chính mình, về mấy chuyện khác trong Ma giới, Linh Vương điện hạ không hề để ý, có thể trốn liền trốn, có thể thả liền thả, Phi Liêm gọi hắn mấy lần hắn đều lười biếng không nhúc nhích, thế nhưng một khi gặp việc liên quan đến vẻ ngoài, tất cả chứng mệt mỏi ung thư kéo dài đều không trị mà khỏi.

Hoa Linh, người cũng như tên, tuy rằng vạn năm trước bản thể là một con sâu, thế nhưng sâu thẳm trong xương lại cực kỳ giống một con khổng tước kiêu ngạo, tuyệt đối không chấp nhận nổi việc có người đẹp hơn hắn.

Phi Liêm hiểu rất rõ cái thói quen vạn năm không đổi này của bạn tốt, nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ không muốn tham gia hội nghị của Hoa Linh, Phi Liêm đột ngột đổi đề tài câu chuyện, nhìn như bâng quơ giũ ra mấy câu: “Ế lần này không thể tham gia, xem ra chúng ta lần này lại bị Tiên Giới đè ép rồi. Nếu có Ế thì còn có thể cùng Dương Tiễn liều mạng một phen.

Nghe nói Long cung lần này phái hai vị hoàng tử tham gia, trong đó một vị là ảnh đế nổi tiếng dưới thế gian, truyền thông đang thảo luận giải thưởng Nam Thần lần này không biết có thể đổi chủ không.

Nhưng mà, bất kể là Dương Tiễn hay Ngao Tứ, cái giải đó cũng thuộc về Tiên Giới, ai…

Nếu Hậu Khanh có thể xuất quan thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc Đại Ma Giới ta, lần này không có một soái ca nào tham gia cả…”



Hoa Linh hoàn toàn bị chọt trúng, việc liên quan đến mặt mũi của Đại Ma Giới, là một trong tam đại Ma vương há có thể khoanh tay đứng nhìn. Hoa Linh hừ lạnh, nói với Phi Liêm: “Yên tâm, cậu phụ trách đàm phán, tớ phụ trách mặt mũi, tớ ngược lại muốn xem xem, đám trẩu tre Tiên Giới kia có gì đặc biệt, hừ!”

Sau đó, khóe miệng Phi Liêm nhếch lên, hài lòng kết thúc cuộc gọi.

Vì vậy, trong một tuần đó Đại Ma vương điên cuồng mua sắm quần áo, càn quét toàn bộ các cửa hàng thời trang thời thượng ở hải thị, nhìn thấy quần áo hợp mắt trực tiếp mua về, còn gọi cho trợ lý hẹn vài nhà thiết kế thời trang đỉnh cấp, làm riêng cho mình vài bộ quần áo.

Mỗi lần đổi một bộ, Hoa Linh sẽ selfi post lên weibo xem phản ứng của fan. Nhìn comment phía dưới đều là hoa tươi và emo hun hun, tâm tình Hoa Linh vô cùng vui vẻ, trong một tuần up lên không dưới 100 tấm.

Rốt cục có một ngày, một bạn nhỏ 419 Hoa Linh tương đối vừa ý không chịu nổi, để lại tin nhắn: “Thân ái, vốn cho rằng cậu là một tổng tài bá đạo, ai ngờ lại chỉ là chủ một cửa hàng quần áo, còn muốn tự mình kiêm chức người mẫu, quần áo rất đẹp, nhưng đáng tiếc là của người khác *emo bye bye*.”

Hoa Linh:…

Phẫn nộ, quyết đoán kéo vào danh sách đen, em gái mi, ai nói tổng tài bá đạo không thể mặc quần áo xinh đẹp chứ?!

Tỉ mỉ chuẩn bị một tuần, cuối cùng cũng đến ngày khai mạc hội nghị tam giới.

Sáng sớm, Hoa Linh tuốt xong liền rời giường ăn điểm tâm bổ sung thể lực, sau đó mặc quần áo, sửa sang xong ba vali hành lý, ở trong khách sạn chờ Phi Liêm và những người khác.

Sau một tiếng, Phi Liêm đến đúng giờ, nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoa Linh đứng dậy mở cửa phòng ra, thấy người tới là Phi Liêm, vừa muốn nói “Chúng ta đi thôi.”

Chữ “đi” còn chưa nói ra, ánh mắt Hoa Linh rơi vào người bên cạnh Phi Liêm, nhất thời đề cao giọng lên mấy đề-xi-ben: “Úc Lũy?! Sao cậu lại tới đây?”

Chỉ thấy Úc Lũy cao gần hai mét, đầu tóc rối như tổ quạ, trên người mặc áo thun rộng màu xanh đậm, dưới thân xỏ một quần đùi màu xanh lục, chân đi một đôi giày thể thao đỏ thẫm…

Nhìn thấy Ma tôn điện hạ trước mắt như một con tắc kè, Hoa Linh cảm thấy rất khó thở, nhưng mà, càng làm hắn hít thở không thông là, Úc Lũy hoàn toàn không nhìn hắn, cũng không nghe thấy lời hắn nói. Tên kia đeo tai nghe, cúi đầu chuyên chú chơi Ipad trong tay.

Hoa Linh tiến lên một bước, giật tai nghe ra khỏi Ipad, trừng Úc Lũy nói: “Úc Lũy, tại sao cậu lại ăn mặc như thế này?!”

Tai nghe bị giật ra, Ipad phát ra một loạt âm thanh”Đôn đôn đôn”, Úc Lũy hết sức chăm chú nhìn màn hình chằm chằm, trên mặt một mảnh sảng khoái.

Mãi cho đến đôn đôn xong, Úc Lũy mới thở dài một hơi, sau đó cúi đầu nhìn xuống Hoa Linh, chào hỏi: “Ngân Linh, đã lâu không gặp.”

Dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu, bắt đầu vòng đôn đôn đôn thứ hai.

Khóe miệng Hoa Linh co quắp, quay đầu nhìn Phi Liêm, mở miệng nói: “Sao cậu lại mang hắn đến?”

Phi Liêm nhún vai, nói: “Người không đủ, chỉ có thể kéo hắn đến cho đủ số lượng.”

Giọng Hoa Linh có chút âm u: “Hắn vác cái bộ dạng này đến, không phải sẽ kéo giá trị trung bình của Ma giới ta tuột xuống âm luôn hả?! Nỗ lực suốt một tuần của tớ thành xe cát Giã Tràng?”

Phi Liêm thở dài: “Hết cách rồi, Ế không về được, Hậu Khanh bế quan, Thần Đồ càng không trông cậy nổi, các Ma sứ đều có chuyện quan trọng trên người không đi được, hội nghị tam giới quy định nhân số tham dự không thể ít hơn tám người, đành phải mang hắn đến.”

Hoa Linh ngẩng đầu quét một vòng, ngoại trừ Phi Liêm và Úc Lũy, còn có bốn vị Ma sứ mặc đồ đen đứng sau Phi Liêm, Hoa Linh nhíu mày, hỏi: “Coi như thêm vào Úc Lũy, chúng ta cũng mới chỉ có bảy người, còn chưa đủ.”

Phi Liêm trả lời: “Cổn Cổn ở trong xe dưới lầu.”

Hoa Linh:…

Trầm mặc nửa ngày, Hoa Linh chậm rãi mở miệng nói: “Lần sau, để Úc Lũy ở trong xe luôn đi.”

Phi Liêm nghe vậy, nở nụ cười, nói với Hoa Linh: “Không phải nói mặt mũi để cậu lo sao? Đến, đổi cho Úc Lũy bộ quần áo đi.”

Hoa Linh cười ha ha, thanh âm có mấy phần run rẩy: “Cậu cảm thấy tớ có bộ đồ nào vừa vặn cho hắn không…”

Phi Liêm ngẩng đầu nhìn, hình như lúc này mới ý thức tới chiều cao hai người chênh lệch phải đến 20cm, treo lên vẻ mặt bừng tỉnh.

Hoa Linh cắn răng nói: “Cỡ như hắn ở thế gian nếu muốn mua quần áo đều phải đặt may riêng, cậu muốn đưa hắn theo sao không nói trước với tớ?”

Phi Liêm vô tội nói: “Cũng là quyết định tạm thời, thôi kệ, không có thì khỏi cần đổi, đến lúc đó bảo hắn ngồi một bên chơi game là được.”

Hoa Linh nhìn nhìn Úc Lũy, cuối cùng vẫn nhịn không được, thân thủ kéo hắn vào trong phòng quăng trên sa lon, sau đó đi vào phòng tắm cầm khăn mặt và lược, bắt đầu chiến đấu trên đầu Úc Lũy.

Không thay quần áo cũng được nhưng ít nhất cũng phải rửa cái mặt! Ôi Ma tôn điện hạ…

Trễ thêm mười mấy phút, đoàn người mới từ trên lầu đi xuống, vừa mới lên xe, Cổn Cổn liền điên cuồng nhào tới trên người Hoa Linh, Hoa Linh trong lòng ấm áp, mở miệng xỉa xói Úc Lũy: “Cậu xem đi, Cổn Cổn so với cậu có tình gấp mấy lần, lâu như vậy không gặp vẫn biết cùng tôi thân thiết.”

Úc Lũy mười ngón tay chọt chọt không ngừng, không ngẩng đầu lên mở miệng nói: “Há, Ế nói, nó đến thời kỳ động dục, thấy ai cũng cọ.”

Hoa Linh:…

Phi Liêm bổ thêm một đao: “Úc Lũy nói rất đúng, vừa nãy nhìn thấy mấy Ma sứ, Cổn Cổn cũng lượt từng cái cọ một lần, cậu chú ý một chút, đừng làm cho nó cọ đến nghiện…”

Hoa Linh:…

Y đột nhiên cảm thấy mình không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thẳng bản mặt ngu xuẩn thè lưỡi đòi liếm kia của Cổn Cổn nữa, tình cảm nhân thú xin được dừng lại tại đây…

Một cước đá văng Cổn Cổn, Hoa Linh ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng thì nổi sóng trập trùng, hai cái đứa này ngốc đến quá sức tưởng tượng, hắn quyết định phải cách xa Úc Lũy và Cổn Cổn một chút, bởi vì từ khi hắn nhìn thấy cái dáng Thần Đồ gặm bánh donut, y tin chắc chứng “thông minh” này ở gần quá lâu sẽ truyền nhiễm.

(*) Đoạn này bạn chém đại →_→

Một đường yên lặng, xe thuận lợi đến nơi tổ chức hội nghị tam giới —— một biệt thự tọa lạc cạnh biển, phía chủ sự Tiên Giới lần này thay đổi địa điểm tổ chức từ phòng hội nghị truyền thống trong khách sạn thành hội nghị trên bãi cát, các đại biểu tham gia hội nghị xếp 4 người thành một tổ ở một phòng trong biệt thự gần đó.

Hoa Linh một thân âu phục hàng hiệu, chân đi giày da tinh khiết chế tác thủ công cao cấp, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sầm mặt, hắn quay đầu nhìn đôi giày thể thao màu đỏ của Úc Lũy.

Hay lắm, thì ra đây mới là trang phục thích hợp nhất…

Một tiểu Tiên đồng tiến lên đón, nói với Phi Liêm: “Liêm Vương điện hạ, xin mời đi theo tôi.”

Phi Liêm gật đầu, mọi người cùng tiểu Tiên đồng đi đến lều che nắng trung tâm dựng trên bãi cát, thấy bên trong lều đã có mấy người ngồi.

Hoa Linh định thần nhìn lại, một người trong đó là ông chú cố Kim Lan của Kim Trăn ở thế gian, Kim Lan nhìn thấy mấy người Phi Liêm, đứng dậy hỏi thăm một chút, song phương hàn huyên vài câu, sau không nói thêm gì nữa.

Sau đó, các vị đại biểu của Phàm Giới lục tục đến đây, chủ yếu là chưởng môn và vài đệ tử dưới trướng của ngũ đại môn phái, không ít khuôn mặt quen thuộc đã gặp trên núi Thanh Viên, trong lúc nhất thời trên bờ cát một mảnh náo nhiệt.

Bởi vì Thần Đồ hủy diệt núi Thanh Viên, hai giới Phàm Ma chung quy vẫn có chút ngăn cách, cho nên người của hai giới tự nhiên ngồi ở hai khu vực khác nhau. Phi Liêm luôn luôn kiệm lời, ngồi ổn định xong thì không mở miệng nữa, Úc Lũy từ đầu tới đuôi đều đắm chìm trong thế giới của mình. Hoa Linh nhìn bên thế gian mọi người trò chuyện khí thế ngất trời, mà bên mình ngoại trừ Úc Lũy luôn tay “Đôn đôn đôn” thì tuyệt không có âm thanh nào khác, không khỏi có chút cô quạnh.

Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào náo động, chỉ thấy cả đám tiểu Tiên đồng dẫn đường đi tới, cầm đầu là một nữ tử phong thái yểu điệu, mái tóc màu đen búi theo phong cách cổ điển, trâm cài tóc Phượng Hoàng màu lưu ly yên vị trên búi tóc, mặt mày đoan trang, khí chất bất phàm, trên người mặc một bộ sườn xám màu lam đậm, kèm theo một khăn vàng tua rua khoác trên vai, cầm trong tay một bông hoa mẫu đơn, bước đi liên tục nhẹ nhàng, trong lúc phất tay, hiển lộ hết ung dung hoa quý.

*sườn xám (màu đỏ nhìn đẹp hơn màu xanh nên tui lấy tấm màu đỏ =)))

Phi Liêm thấy thế, không khỏi hơi sững sờ, mở miệng nói: “Tây Linh Vương mẫu? Tiên giới lần này thế mà phái bà đến đây?”

Phi Liêm đứng lên, đồng thời lôi kéo Úc Lũy bên cạnh, Hoa Linh thấy thế cũng đứng lên, ba người cùng đi ra khỏi lều che nắng.

Hoa Linh nhìn Úc Lũy vẫn cứ cúi đầu chơi game, không khỏi nhíu mày thấp giọng nói: “Tớ đã nói là để hắn và Cổn Cổn ở trên xe rồi, đánh BOSS cái gì chứ, nhìn hắn xem… Phi Liêm, hội nghị lần này, cậu phụ trách đàm phán, tớ phụ trách mặt mũi, Úc Lũy phụ trách cái gì… Hắn không phải là đến góp cho đủ số thật chứ?”

Phi Liêm còn chưa mở miệng trả lời, liền thấy sau lưng Tây Linh Vương mẫu xuất hiện ba nam nhân xếp hàng ngang, người ở giữa thân mang bạch y chính là Đại hoàng tử Long cung Ngao Túc, hai bên hắn là Nhị hoàng tử Long cung Ngao Tứ mặc nguyên một cây đen và Nhị lang thần Dương Tiễn.

Hoa Linh quay đầu, chạm phải ánh mắt của Ngao Túc, nhìn mặt Ngao Túc, tim Hoa Linh đột nhiên đập loạn mấy cái, quần áo Ngao Túc vẫn giống như trước đây, một thân trường bào màu trắng, quần dài màu trắng, giày cũng màu trắng nốt, còn có gọng kính ngàn năm không đổi và găng tay tiếp tục màu trắng.

Ngao Túc nhìn thấy Hoa Linh, lễ phép khách khí gật đầu một cái, trong mắt không có một tia gợn sóng. Hoa Linh run lên, cũng gật gật đầu trả lễ, sau đó dời tầm mắt từ Ngao Túc ra chỗ khác, hắn cảm thấy gò má của mình có hơi nóng lên, tuy rằng từ lần trước rời khỏi Long cung không gặp lại Ngao Túc thêm lần nào, nhưng khuôn mặt đó của Ngao Túc cơ hồ xuất hiện hàng đêm trong giấc mộng của hắn —— làm hại y mỗi ngày đều phải thay ga trải giường.

Hoa Linh bình ổn tâm trạng gợn sóng, ánh mắt rơi vào hai người bên cạnh Ngao Túc, chỉ thấy Ngao Tứ một thân đồ đen bằng da, tóc đen lộ tết thành đuôi ngựa buộc sau ót, cả người tản ra khí tức tà mị, vì nguyên nhân làm Tiểu Cửu bị thương, ấn tượng của Hoa Linh đối với Ngao Tứ luôn không tốt, mà khốc soái cũng không phải khẩu vị của hắn, cho nên, liếc mắt cái cho có liền nhìn về phía Dương Tiễn.

Nhìn thấy dáng vẻ Dương Tiển, Hoa Linh không khỏi kinh ngạc một chút, trong lòng tuôn ra bốn chữ: Thật sự rất đẹp.

Vóc người Dương Tiễn kiên cường, mày kiếm mắt sao, mặt như ngọc. Trên người mặc một bộ hoa phục có tay áo lớn màu vàng óng, hoa văn tinh mỹ màu trắng kéo dài đến đầu gối, thắt lưng bên hông phác ra đường cong eo mông hoàn mỹ, cổ áo hơi đứng lên càng tô thêm mấy phần khí tức thanh lãnh tuấn mỹ.

Hoa Linh nhìn người Tiên Giới trang điểm khác nhau, không khỏi cảm thấy âu phục của mình có chút lạc quẻ. Lúc này, đại biểu Tiên Ma hai phe đã đến, mọi người đều dừng bước, cầm đầu hai bên chính là Phi Liêm và Tây Linh Vương mẫu.

Khi Phi Liêm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Úc Lũy đứng một bên vẫn luôn trầm mê trong trò chơi đột nhiên nhảy người lên, lẻn đến cạnh một người bên Tiên Giới.

Hoa Linh cùng Phi Liêm đều sững sờ, hai người kinh ngạc nhìn Úc Lũy, chỉ thấy Úc Lũy nhảy đến trước mặt Dương Tiễn, cười hì hì xòe tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị thiếu, thưởng ít tiền đi!”

Dương Tiễn:…

Hoa Linh:…

Phi Liêm:…

Một hồi lâu sau, Hoa Linh xoa xoa huyệt thái dương, len lén nói với Phi Liêm: “Úc Lũy là đến phụ trách… xin cơm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play