Trong lúc đó Kagome bị lạc mọi người cũng giống như Kikyou. À nói thế cũng không phải chính xác là cô cố ý như vậy. Dù nói là đến đây để tìm hiểu Naraku nhưng cô không thấy gì bất thường cả. Thế là cô đành tránh xa mọi người đi vì cô muốn yên tĩnh một mình. Rồi bỗng dưng cô thấy hai bóng người và tiếng cái gì đó đập mạnh vào tường.

Kagome nghe vậy liền lập tức chạy đến đó nghe thử thì thấy một cô gái hình như đang cãi nhau với bạn trai thì phải

- Anh thả tôi ra đi. Chúng ta kết thúc rồi mà.

- Em nói gì vậy hả, rõ ràng em đã hứa sẽ kết hôn với anh rồi mà. Tại sao đến phút cuối lại muốn kết thúc chứ.

- Anh đã nói sẽ kết hôn với tôi từ 6 năm trước luôn mà. Nhưng tôi nói mãi mà anh có chịu lấy tôi đâu, rõ ràng là lừa tôi. Bây giờ tôi yêu người khác rồi nên không muốn cưới anh nữa được không. Nên xin anh làm ơn buông tha cho tôi đi. Chúng ta kết thúc từ 3 tháng trước rồi đó.- Cô gái cọc cằng uống li rượu

- Không phải như em nghĩ đâu anh thực sự đã yêu em mà. Anh lúc trước không phải không muốn cưới em nhưng hoàn cảnh không cho phép mà thôi. Nhưng bây giờ khác rồi, anh đã có một cuộc sống sung túc, nó đủ để em hạnh phúc mà. Bây giờ anh đã xứng đáng với em hơn, anh đã thay đổi vì em mà.- Anh ta nói với giọng nói buồn rầu cộng với thật vọng.

Kagome thấy buồn cho việc này nhưng cô không muốn chen vào việc tình cảm của người khác. Dù muốn cũng không thể cô không có cái quyền đó, vậy nên cô chỉ đứng quan sát mọi chuyện mà thôi.

- Anh thực sự vẫn không hiểu tôi muốn gì sao. Tôi có cần anh phải giàu có hay xứng với tôi hay không. Thứ tôi cần là một cuộc sống bình dị vui vẻ cùng với anh chứ không phải là lắm tiền bạc nhưng lúc nào cũng xa cách nhau. Như thế không thể nào gọi là hạnh phúc được. Anh nói anh thay đổi vì tôi nhưng tôi không thích con người anh đã thay đổi. Tình yêu anh dành cho tôi có thể không thay đổi nhưng con người anh đã thay đổi. Lúc trước anh nghèo, không có nhiều quà đẹp hay tốt tặng cho tôi nhưng ít nhất lại có nhiều thời gian bên tôi. Có khả năng giúp tôi vui vẻ chỉ với những thứ giản dị như là một li kem tự làm hay là nhưng bông hoa anh tự trồng và trang trí cho tôi. Có thể anh nấu ăn không được ngon, cách trang trí bữa ăn cũng chẳng đẹp mắt nhưng ít nhất cứ mỗi tối chủ nhật anh đều tự vào bếp làm chúng cho tôi. Tôi rất hạnh phúc về điều đó, những điều đơn giản và nhỏ bé đó khiến tôi hạnh phúc biết bao anh liệu có biết. Còn bây giờ anh giàu mỗi ngày đều có quà về cho tôi nhưng nó chỉ là đồ mua được mà thôi, chúng đắt tiền nhưng không có giá trị đối với tôi. Thời gian anh bên tôi càng ngày càng ít đi, thậm chí cả đám trẻ cũng không thích con người anh lúc này nữa chứ. Hạnh phúc đó ư, hạnh phúc mà anh muốn cho tôi ư. Một cuộc sống xa hoa đầy đủ thì từ nhỏ tôi đã cảm nhận được nó rồi nên tôi không cần nó nữa. Quá muộn rồi, người tôi yêu đã chẳng còn nữa rồi. Chúng ta kết thúc tại đây thôi, tạm biết anh.- Nói xong cô gái đi qua anh ta một cách lạnh lùng không hề nhìn vào anh ta dù chỉ một chút.

Anh ta đưa tay ra như muốn ngăn cản cô ấy lại để nói điều gì đó nhưng lại thôi không nói gì và để cô gái đó đi. Một cuộc tình vừa tan vỡ thật hay sao, Kagome không muốn chứng kiến cảnh này một chút nào. Dù là việc của người khác nhưng cô không muốn như vậy, cô muốn giải hoàn cho họ.

Nghĩ thế là Kagome lập tức chạy theo sau cô gái đó. Rồi Kagome thấy cô gái dừng chân ngồi lại ở một cái ghế thật là cao sang nơi hành lang. Cô gái ngồi xuống và uống hết sạch li rượu vang trên tay với một giá vẻ rất quý phải. Cũng đúng thôi là một tiểu thư nhà giàu khoảng 25-27 tuổi như vậy cũng là bình thường thôi mà. Vài phút sau bỗng nước mắt của cô ấy đã tuôn rơi, cô ấy đã khóc trong vô thức. Kagome không hiểu vì sao cô ấy lại khóc, mà thậm chí chính bản thân cô gái ấy cũng không hiểu tại sao bản thân lại khóc nữa mà. Chờ cho cô ấy lau nước mắt xong thì Kagome từ từ bước đến hỏi

- Chị thật sự vẫn còn yêu anh ấy đúng không?

- Em hỏi gì kì vậy? Và em là ai?- Cô gái đưa đôi mắt hiền dịu và buồn lên nhìn Kagome.

- Nó không hề kì đâu ạ, chị biết mà đúng không? Em có thể ngồi cùng chị chứ?- Kagome hỏi chỉ thẳng vào phía chiếc ghế

- Ừ, tất nhiên em ngồi đi.

- Cảm ơn chị nhiều. Liệu chị có thể cho em biết chuyện gì xảy ra giữa chị và anh ấy không vậy ạ. Biết đâu em có thể giúp gì cho chị đó.- Kagome ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi

Cô gái suy nghĩ một lúc, cô có hơi khó xử và ngại ngùng nhưng cũng kể cho Kagome

- Chuyện là chị và anh ấy rất yêu nhau. Lúc đầu anh ấy rất nghèo chỉ có thể lo cho gia đình còn bản thân thì chẳng hề biết tự lo. Nhưng chị lại rất yêu con người của anh ấy lúc đó, lúc nào anh ấy cũng rất siêng năng làm việc mà không than vãn bất cứ điều gì cả. Một người thật thà và tốt bụng đến bất ngờ. Bản thân thì không đủ ăn mà lúc nào thấy trẻ lạc là cứ đem về nuôi không à. Đó là lí do càng ngày càng chết đói Có ngày không đủ tiền mua đồ ăn cho cả nhà thì anh ấy đã không ăn mà lại chia cho đám trẻ và mẹ anh ấy mà thôi. Thật tốt đúng không. Nhưng rồi một ngày khi cha mẹ chị biết chuyện thì lập tức ngăn cấm chị quen anh ấy. Nhưng anh ấy không phải là người dễ chịu thất bại, anh ấy đã làm rất nhiều thứ để gia đình chị cho phép chị quen anh ấy. Anh ấy còn làm một chuyện rất táo bạo đó chính là cầm nguyên cả một cái loa thật to đến trước nhà chị và hét lên thật to " Kosaki anh yêu em, cưới anh nhé"

- Tình cảm thật luôn- Kagome ngưỡng mộ nói

- Ừ, đúng là lúc đó anh ấy tuyệt thật.- Kosaiki cười cười nói tuy có chút hơi buồn. Cô nói tiếp- Lúc đó chị đã rất cảm động, trái tim chị đã hoàn toàn thuộc về anh ấy vào lúc đó. Chị lúc đó rất là trẻ con và cứng đầu, thậm chí còn liều mạng nữa chứ. Vào thời điểm đó chị đã mù quáng và tin tưởng anh ấy đến mức xé luôn chiếc đầm dài rườm rà đắt tiền của mình chỉ để nhảy từ tầng ba về với anh ấy. May mà anh ấy và chị đều học võ nên anh ấy đã đỡ được chị từ trên cao đó. Thế rồi chị trốn cùng anh ấy ra khỏi nhà cùng với khoảng 20 triệu ( tính như tiền việt nam nhá, do không rõ lắm về tiền nhật) từ đống trang sức trên người. Lúc này nhớ lại thấy lúc đó mình bạo kinh khủng luôn. Sau đó chị đã cùng sống một cách khó khăn với anh ấy, lúc đầu có không quen nhưng thấy anh ấy cố gắng thì nó đã tạo động lực cho chị tiếp tục cố gắng thích nghi với hoàn cảnh khó khăn ấy. Mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc cho đến khi cha chị không chịu nổi khi thấy chị cực khổ với anh ấy ngoài đường. Thế là ông ấy quyết định sai đàn em đi đánh anh ấy một trận.

- Thật quá đáng mà- Kagome tức giận nói

- Ừ đúng vậy đó- Kosaki buồn rầu, cô im lặng một lát rồi nói tiếp- Nhưng hôm đó anh ấy vẫn về không than vãn bất cứ điều gì với chị. Dù chị hỏi gì anh ấy cũng không trả lời. Đến khoảng nữa tháng sau anh ấy mới nói với chị mọi chuyện. Từ đó cuộc sống lại yên bình được một thời gian nhưng rắc rối nối tiếp rắc rối vì quá yêu chị nên cha chị đã bất chấp tất cả và lôi chị về cho được. Hôm đó đúng là một kí ức đau thương mà. Anh ấy bị đánh đập đến mức chị không dám nhớ tới nữa, cuối cùng chị đã bị lôi về nhà còn anh ấy thì được đưa một khoảng tiền lớn đủ để sống sung túc trong 1 tháng, còn nếu tiết kiệm thì chắc là khoảng 1 năm. Hình như sau vụ đó nên anh ấy bắt đầu làm quá sức dù cho phải cướp mất công việc của đồng nghiệp mình. Anh ấy bắt đầu cô độc chỉ vì cố gắng làm quá mức mà không hề nghĩ đến cảm giác của các đồng nghiệp. Dần dần anh ấy cũng đã có thể giàu lên, được gia đình chị chấp nhận và cho phép quen với chị tất nhiên là trừ cha chị ra. Cứ thế càng ngày anh ấy càng bận rộn và chị cảm thấy anh ấy cách xa chị đến kì lạ. Công việc quá bận rộn khiến anh ấy không còn thời gian để bên chị nữa, chị không muốn như vậy chút nào. Thế là chị chỉ còn cách chia tay với anh ấy dù còn yêu anh ấy rất nhiều.

- CHị không thấy tội nghiệp cho anh ấy, dù anh ấy có thay đổi nhưng không phải vì chị sao? Với lại sao chị nỡ nói dối với anh ấy là đã yêu người khác chứ.

- Đâu còn cách nào khác chứ, chị không muốn nhìn thấy anh ấy cố gắng đến mức như vậy đâu. Nếu không phải áp lực từ chị thì chắc anh ấy không cần phải cố gắng làm gì. Anh ấy sẽ có một cuộc sống bình thường như vậy mới tốt hơn đúng không?

- Nhưng tại sao chị không nghĩ đến cảm giác của anh ấy lần nào vậy. Dù có thay đổi như thế nào thì không phải anh ấy vẫn là anh ấy, tình cảm anh ấy dành cho chị vẫn không thay đổi sao. Với lại anh ấy thay đổi là vì quá yêu chị mà, như vậy không hề sai chút nào đâu chị à.- Kagome nắm lấy vai chị ta nói với ánh mắt kiên quyết

- Nhưng dù vậy anh ấy không hiểu chị muốn cái gì cả. Anh ấy đâu cần phải cố gắng như vậy. Nhìn thôi chị đã không muốn rồi, chị rất đau lòng khi anh ấy cố gắng như vậy chỉ vì chị. Với lại cha chị còn nói nếu chị không yêu anh ấy mà chấp nhận kết hôn với một người mà ông ấy mai mối cho thì sẽ không cản trở công việc của anh ấy nữa. Cho anh ấy một cuộc sống sung túc không áp lực. Như vậy đó, chị đã chấp nhận điều khiện của ông ấy chỉ để mong anh ấy không phải cố sức làm gì.

- Chị à, tại sao chị phải làm vậy. Anh ấy yêu chị thật lòng mà. Dù cho anh ấy có hạnh phúc với số tiền trong tay nhưng liệu đó có phải những gì chị và cả anh ấy muốn hay không. Em chắc chắn rằng bây giờ anh ấy đang rất đau khổ và áp lực từ công việc. Chị hãy cho anh ấy thêm một cơ hội đi, rồi anh ấy sẽ trở lại con người lúc trước thôi. Hai người nên thẳng thắn nói ra cho dù có đau lòng đối phương đi chăng nữa thì nói ra đi. Rồi cả hai sẽ được thanh thản.

- Nhưng...- Kosaki lắp bắp

- Chị à.

- Thôi được rồi, chị sẽ nói nhưng em sẽ đi với chị chứ.

- Tất nhiên

------------------------------------

Nghe theo lời Yuma thì Kikyou lập tức đi tìm Kagome. Nhưng cô tìm rất lâu nhưng chẳng hề thấy Kagome ở đâu cả. Vừa đi cô vừa băn khoăn không biết phải làm thế nào mới làm lành với Kagome được. Dù sao cô cũng là người có lỗi và tự xa lánh Kagome trước nhưng chính Kagome đã làm cô tổn thương. Cô không thể nào chấp nhận xin lỗi được vì tính cách kiêu ngạo bản thân. Dù nói là làm lành nhưng đâu có dễ nhưng vậy, muốn cũng đâu thể nào được. Càng nghĩ cô càng đau đầu, dù cô thông minh nhưng cô không giỏi mấy cái xin lỗi hay làm lành gì cả. Cũng vì thế nên cô có rất ít bạn những người bạn của cô toàn do Kagome đem tới còn cô chưa hề tự kết bạn với ai lần nào. Hôm nay là lần đầu tiên cô có một người bạn không phải của Kagome. Nghĩ đến cô tự nhiên thấy vui lắm luôn, chuyện này chắc phải cảm ơn Kagome quá. Chính nhờ con bé Kikyou mới biết cách giao tiếp với bạn bè mà, còn không thì chắc bây giờ cô vẫn cô đơn như lúc trước quá.

" Tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh và bảo vệ Kikyou mãi mãi dù có chuyện gì xảy ra"- Câu nói đó giọng nói đó lại hiện lên trong đầu Kikyou. Cô không còn nhớ bất cứ thứ gì về điều đó nữa rồi. Cô không hiểu và không muốn quan tâm nữa.

Đi thêm một lúc cô cũng thấy Kagome đứng cùng hai người kia. Dù muốn đi ra nhưng cô lại núp ngay sau tường để xem mọi chuyện xảy ra như thế nào.

----------------------------------------------

Kagome thì hiện tại đang đi cùng Kosaki để giúp hai người giải hòa. Khi họ thấy anh ta thì anh đã ngồi ủ rũ một chỗ. Chắc cũng khá là đau lòng lắm đây. Nhìn thấy Kosaki thì anh vui mừng hơn chút nhưng không biết nói gì nên đành im lặng lắng nghe. Kosaki hít thở thật sâu và bắt đầu nói

- Shiro em vẫn còn yêu anh. Nhưng em phải nói điều này chính là. Em không muốn nhìn thấy anh như bây giờ. Em muốn có một cuộc sống giản dị như lúc trước với anh mà thôi. Làm ơn trở lại con người lúc trước của anh đi, anh không cần phải cố gắng để xứng với gia cảnh của em đâu. Em yêu anh chứ không phải là yêu tiền hay gia cảnh của anh. Em yêu chính con người của anh nên dù anh có nghèo hay không xứng đáng với em thì em vẫn yêu anh. Dù cha mẹ em có ngăn cấm thì em vẫn thực sự yêu anh, em vẫn có thể chịu khổ cùng anh ngoài thế giới này. Em không cần nhiều tiền, chỉ cần đủ ăn đủ mặc là được rồi. Đúng em là một tiểu thư nhà giàu nhưng em cũng có thể cùng anh chịu khổ mà. Anh đừng quan tâm người ta nói gì cả xin anh hay là con người lúc xưa. Một người vui vẻ, hòa đồng tốt bụng dù cho mình khổ sở. Có lẽ là em quá yêu anh mù quáng và không quan tâm đến tương lai sau này nếu nghèo thì sẽ sao nhưng em cũng kệ. Đó chính là thứ em mong muốn nên em không hề hối hận đâu. Làm ơn hay trở lại con người lúc xưa của anh đi, nếu anh làm được em sẽ kết hôn với anh.

- Anh xin lỗi Kosaki, anh không hề hiểu cảm giác của em. Anh lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ vì mình quá nghèo nên em phải chịu khổ sở như vậy. Nếu anh nghèo thì em sẽ không thoải mái, sẽ không yêu anh nữa. Nhưng thực sự anh đã lầm, anh cố gắng làm rất nhiều thứ nhưng rồi đổi lại bây giờ anh cảm thấy thật trống rõng. Vì công việc quá bận rộn nên anh không thể ở bên em, mẹ mình và đám trẻ ở nhà nhiều như lúc trước. Chẳng hề có thời gian nghĩ ngơi hay thư giãn, đến bây giờ khi em rời xa anh thì anh đã thật sự tuyệt vọng. Anh cố gắng làm tất cả chỉ để có thể yêu em, để không ai còn nói gì về em nữa. Nhưng anh chẳng thế hiểu được nhưng gì em và anh mong ước. Lúc ngôi đây suy nghĩ anh đã nhận ra những gì anh cố gắng đều vô nghĩ, chúng làm anh không thể ở cạnh em. Thế thì anh chẳng cần nó, bây giờ khi nghe xong những gì em đã nói thì anh đã nhận ra rằng. Anh đã thực sự sai lầm, anh quyết định sẽ từ bỏ mọi thứ, trở lại là một thằng nghèo như xưa. Vậy nên xin em hãy tha thứ cho anh được không? Dù có lẽ anh sẽ không giàu lên nổi với đống tiền lương của công nhân xây dựng nhưng anh hứa sẽ đảm bảo cho em đủ ăn và mặc. Vậy nên làm ơn tha thứ và kết hôn với anh được không. Nếu em đồng ý thì toàn bộ tài sản của anh, anh sẽ dùng nó để làm thêm một căn hộ+ trường học chỉ dành cho trẻ mồ côi.

- Em vui lắm Shiro vì cuối cùng anh đã trở lại con người ngu ngốc và chỉ nghĩ đến người khác như xưa. Em vui vì anh đã nhận ra điều em thực sự mong muốn. Vậy nên em đồng ý sẽ cùng chịu khổ với anh, em sẽ làm người san sẽ mọi thứ với anh. Em sẽ là người nấu cơm cho anh ăn mỗi khi anh đi làm về, em sẽ là người thức dậy cùng anh mỗi sáng.- Kosaki vừa cười vừa khóc nói. Cô thực sự rất vui, nước mắt vui mừng của cô không hề ngừng rơi

- Vậy không lẽ em đã đồng ý làm vợ của anh ư- Shiro mừng rỡ hỏi

- Vâng. Từ rất lâu em đã muốn làm vợ của anh.

- Thế bây giờ chúng ta đi chứ. Đi thật xa nơi này và sống một cuộc sống hơi khổ sở nhưng bình yên.- Shiro đưa tay trước mặt Kosaki nói. Cô nắm lấy tay cậu ta mỉm cười nói

- Tất nhiên rồi. Em sẽ đi cùng anh dù đến bất cứ nơi đâu.

Thế là hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng Kagome cũng đã giúp hai người hàn gắn lại với nhau. Tất nhiên phải vậy rồi đã yêu nhau thì dù có hiểu lầm nhiều đến đâu thì cũng có thể tha thứ cho nhau được cơ mà. Có gì cứ nói thẳng ra là sẽ giải quyết được hết, Kagome đang đứng thỏa mãn với kết quả này thì hai người đi mất tiêu rồi mà cô cũng chẳng biết luôn. Công nhận nhanh thật, rồi khi Kagome quay lưng lại thì cô thấy Kikyou đang đứng đối diện với cô.

- Chị Kikyou, tốt quá chị ở đây luôn. Chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc ở đây thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play