Trang chủTruyện mới đăngVừa cập nhậtTruyện FullTruyện ngắnTruyện tự sáng tác Viết truyện Tùy Chỉnh Đề cử Inuyasha Fanfic: Cặp sinh đôi trái ngược bởi NT. Kikgo

Chương 10: Căn bệnh của Kikyou Chương trước Chương sau -Kikyou chị bị gì vậy. Tỉnh lại đi đừng đùa em mà.

Khi nghe thấy tiếng Kagome hét và khóc như vậy thì mọi người trong gia đình đều chạy đến thật nhanh và thấy Kikyou nằm đau đớn giữa sàn nhà. Souta hoảng hốt chẳng kém gì Kagome

- Chị Kikyou. Chị bị sao vậy chứ.

Ông nội nói

- Chúng ta phải đưa Kikyou vào bệnh viện cấp cứu gấp.

- Con đã gọi rồi, chỉ chờ...

Bà Higurashi chơi kịp nói xong thì đã có tiếng xe bệnh viện đến (mau quá là mau)

- Đưa Kikyou ra xe đi.

Các nhân viên bệnh viện bế Kikyou lên tấm thảm và đưa lên xe. Cả nhà ai cũng đi theo không trừ bất cứ ai cả. Kagome vẫn nắm chặt tay Kikyou. Nước mắt gần như chảy dài trên hàng mi.

Khi Kikyou được đưa vào phòng cấp cứu thì Kagome nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm máy gọi Inuyasha.

Trong lúc đó Inuyasha vừa mới tắm xong nghe chuông gọi điện thì thấy hơi lạ. Tối rồi ai lại gọi cho anh nhỉ. Bấm máy lên thấy là Kagome thì càng thấy không an toàn hơn nữa. Khi bấm nghe thì lập tức nghe thấy tiếng Kagome như gần khóc nói

- Inuyasha đến bệnh viện.Sakura đi, chị Kikyou...

- Kagome cô khóc à. Chuyện gì đã xảy ra.

- Đến bệnh viện đi đã tôi sẽ nói sau.

Không chờ Inuyasha nói gì thêm Kagome nhanh chóng tắt máy, cô không còn đủ bình tĩnh để mà có thể nói chuyện với bất cứ ai nữa.

Còn Inuyasha nghe vậy cũng lo lắng gấp gáp chạy đến bệnh viện thì thấy cả gia đình Kagome đều ngồi đó lo lắng.

- Kagome chuyện gì đã xảy ra...?

Chưa nói hết câu thì Kagome liền nhảy đến cầm tay áo Inuyasha nói với gương mặt đau đớn

- Chị Kikyou đang

- Kagome- Inuyasha ôm lấy Kagome theo phản xạ của mình ( mấy lần bị Kikyou thấy mà vẫn không tởn à thằng kia) và nói

- Kikyou rất mạnh mẽ cô ấy không sao đâu.

Rồi tiếp đó bác sĩ nhanh chóng bước ra chưa kịp để mọi người hỏi gì thì ông ta đã nói trước

- Tôi xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm được gì.

- Con bé bị gì nghiêm trọng sao bác sĩ?

- Con bé bị bệnh gì đó liên quan đến não chúng tôi cũng chẳng biết cách chữa nữa. Căn bệnh này mới phán tán ở nước Ấn độ. Vẫn chưa ai tìm ra cách chữa trị hay là khắc phục nó. Nhưng theo phán đoán của chúng tôi thì chỉ còn khoảng 10 năm nữa con bé sẽ trở thành người thực vật. Còn sẽ khỏi lại hay là không thì chúng tôi không biết. Điều này tùy thuộc vào ý chí của con bé mà thôi. Dù tôi biết gia đình rất đau đớn khi biết tin này nhưng xin các vị hãy bình tĩnh đừng làm con bé lo lắng gì nhiều. Thời của con bé không còn nhiều (10 năm ít thật) nên tôi khuyên gia đình hãy cho con bé một khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Nếu muốn con bé có thể xuất viện ngay bây giờ.

- Bị bệnh nghiêm trọng như vậy sao lại xuất viện được.

- Căn bệnh này khá lạ tới thời điểm đúng thì nó sẽ phát tán mạnh luôn. Không là cơ thể con bé chẳng khác gì bình thường. Bây giờ có một điều tôi khá thắc mắc, căn bệnh này theo như hiểu biết của cá nhân tôi thì nó thường phán tán với trẻ em từ 5,6 tuổi. Và cứ thế 10 năm là nó lại phán tán cho đến khi trưởng thành, biết nhiều về xã hội lúc khoảng 25,26 tuổi.- Tuổi lập gia đình trung bình thì cũng là lúc trở thành người thực vật. Bị mắc phải bệnh này thì số phận đã định đoạt không thể có gia đình trọn vẹn rồi. Và theo phản ứng của mọi người thì đây là lần đầu tiên biết về việc này. Lúc con bé 5,6 tuổi gia đình không thấy triệu chứng như lần này sao? Không đưa cháu đến bệnh viện?.

Bà Higurashi sau khi nghe như vậy thì đượm buồn vì lúc đó Kikyou bị thất lạc nên bà và gia đình không biết được tình trạng của Kikyou ra sao. "Rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì trong suốt khoảng thời gian đó Kikyou" Đó là câu hỏi và cũng là điều bà lo nhất hiện tại.

Mọi người ai cũng buồn và lo lắng Souta thì gần như muốn khóc và nói

- Tại sao chuyện này lại xảy ra với chị Kikyou chứ. Chuyện này đến chuyện khác, rốt cuộc chị có làm gì ác độc đến nỗi phải chịu như vậy đâu.( không ác đến nỗi vậy chẳng cũng gần rồi nhỉ. Nói hay vỡi cả linh hồn)

Mọi người ai cũng buồn nhưng nhất vẫn là Kagome. Khi nghe tin Kikyou 10 năm nữa sẽ thành người thực vật thì cô gần như đã tuyệt vọng. Cô muốn khóc lắm, muốn hét lên lắm, muốn hỏi ông trời tại sao lắm, hận lắm, hận số phận lắm. Bây giờ lần đầu tiên cô muốn phụ thuộc vào thần, bây giờ trong cô chỉ muốn ước một điều mà thôi. Dù có phải đánh đổi điều gì, dù có trả giá đắt thế nào cô vẫn "muốn cứu Kikyou". Nhưng đâu phải chỉ cần muốn,chỉ cần sẵn sàng đánh đổi là gì cũng có thể làm được. Cô đâu phải người mơ mộng nên cô biết mà, biết quá rõ mà. Trái tim cô đang rỉ máu, rỉ nhiều lắm, đến cô cũng thấy sợ trái tim của mình. Nhưng trên gương mặt của cô vẫn không hề khóc, vẫn chẳng có giọt nước nào tuôn rơi. Vì cô hiểu, nếu cô không mạnh mẽ thì chẳng còn ai có thể đủ để an ủi cô lúc này nữa rồi. Mọi người đều tuyệt vọng và đau đớn lắm rồi. Nước mắt cô phải giấu trong lòng thôi. Hết cách rồi, đâu phải chỉ mình cô đau đớn mọi người cũng đâu kém. Đó là những gì cô nghĩ lúc này. Khi tâm trạng đã hoàn toàn tốt lại hoặc chỉ là vẻ bề ngoài thì Inuyasha bước đến trước cửa phòng và nói

- Cháu muốn nói chuyện riêng với Kikyou một chút. Xin hãy chờ cho đến khi cháu ra.

Nói xong cậu bước vào với đôi mặt đau buồn. Tất nhiên rồi không buồn mới lạ đó.

Mọi người cũng im lặng không nói gì cả. Inuyasha bước vào thì thấy Kikyou vẫn ngồi rất bình thản ngước nhìn ra phía cửa số với đôi mắt suy tư. Làn gió đêm bay thoáng qua căn phòng lạnh lẽ khiến cho người ở trong có cảm giác thoái mãi như mới được thanh tẩy xong.

- Là cậu à Inuyasha.

- Ừm là tôi.- Inuyasha tiến đến ngồi xuống ngay cái ghế cạnh giường Kikyou và nói tiếp với giọng trầm hơn, nghe qua giọng nói thì cũng đủ biết là cậu ấy đang buồn- Kikyou chắc cô ở đây cũng nghe được cuộc nói chuyện với bác sĩ rồi nhỉ.

Kikyou quay lại nhìn vào Inuyasha nói

- Inuyasha cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

- Làm sao mà tôi có thể quên được chứ. Lúc đó tôi và cô chẳng thích gì nhau cả nhưng rồi tôi đã thích và yêu cô từ khi nào mà chính bản thân cũng không biết. Rồi những sự việc vui nhộn cũng như kì cục cứ đến với tất cả chúng ta. Tôi đã bắt đầu thân thiết hơn với Kagome, Miroku và Sango thậm chí là Kagura. Dù chỉ là những cuộc đi chơi tập thể bình thường nhưng tôi có cảm giác mình đã thân thiết hơn với họ. Tất cả mọi điều đó đáng ra tôi phải cảm ơn Kagome nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy mình nên cảm ơn cô hơn Kikyou. Vì chính cô đã mang Kagome đến cạnh tôi và chính Kagome đã mang cho tôi tất cả các người bạn như hiện tại. Suy ra chính cô đã mang lại cho tôi tất cả, chính cô đã mang cho tôi hạnh phúc.

Kikyou lắc đầu tỏ vẻ không đúng và nói

- Không Inuyasha, mọi chuyện cậu có không phải do tôi mang lại mà là Kagome. Con bé rất tuyệt vời nó mang đến hi vọng cho rất nhiều người, gắn kết trái tim của những người cô đơn lại với nhau. Rồi sau này cậu sẽ thấy Kagome là cô gái tuyệt vời nhất thế giới của cậu. À chỉ là thế giới của riêng cậu thôi nhé. Kagome không hoàn hảo, nó có rất nhiều điểm yếu nhưng lại có tấm lòng vị tha bất diệt để không làm những việc khiến người khác đau khổ. Có sự dũng cảm để giúp nó làm mọi thứ vì mục đích tốt đẹp nào đó. Có nghị lực phi thường để giúp nó làm những gì vượt qua khả năng của bản thân, thậm chí làm những điều như không thể. Tất cả những điều đó tạo ra con người của Kagome, cô gái tuyệt vời nhất tôi từng biết. Và tôi rất hạnh phúc vì có được cô em gái như vậy.

- Tôi không biết Kagome tuyệt đến vậy luôn đó, tôi không biết sau này mình sẽ thấy sao nhưng hiện tại đối với tôi Kikyou vẫn là tuyệt vời nhất trừ mẹ tôi ra. Cô là người đầu tiên chấp nhận tôi, yêu tôi nhiều như vậy. Cô đã thay đổi con người tôi, dù không hoàn toàn.

- Inuyasha tôi nói rồi cái đó cậu nên cảm ơn Kagome, tôi không làm gì cả. Thứ duy nhất tôi làm cho cậu chính là yêu cậu thật nhiều. Tôi rất hạnh phúc vì đã yêu cậu.

- Kikyou, trừ mẹ tôi ra cô là người con gái đầu tiên mà tôi yêu thương, trân trọng. Vậy mà khi biết rằng cô đang bị bệnh nặng, không còn nhiều thời gian nữa thì tôi chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn và đau đơn cả.

Kikyou hoảng hốt khi nhìn Inuyasha

- Inuyasha cậu khóc ư, cậu sắp khóc ư. Cho tôi hay sao?

Inuyasha rưng rưng nước mắt nói

- Tôi đã chẳng thể làm gì để cứu Kikyou.

Nước mắt cậu không hề rơi nhưng chỉ cần những giọt lệ rưng rưng của Inuyasha cũng đủ để khiến Kikyou vui vẻ. Cô mỉm cười nói

- Inuyasha cậu biết không tôi đã rất hạnh phúc với khoảng thời gian này. Tôi có những người bạn tuyệt vời, có một người yêu mình rất rất là nhiều, có một gia đình vui vẻ và quan tâm tôi hết mức. Và đặc biệt tôi có một cô em gái tuyệt vời, nó xem tôi như cả thế giới của nó. Tại sao cậu lại đau buồn khi tôi sắp chết chứ, tôi đã chết đâu vẫn còn 10 năm nữa mà. Không phải dù đã muộn như cậu vẫn đến đây vì tôi đó thôi. Cậu đã làm rất nhiều thứ cho tôi rồi Inuyasha, lúc trời mưa bão vào lần đầu tiên không phải cậu đã cho tôi che dù chung sao? không phải chính cậu đã chấp nhận bị cảm thay tôi sao? Lúc trời mưa ở trường học không phải chính cậu đã đưa Kagome vê giùm tôi sao? Không phải chính cậu đã chạy đến trường lại chỉ để đón tôi sao? Và lúc ở công viên dù bị thương khắp người cậu vẫn cố gắng bảo vệ tôi sao? Như vậy không đủ để gọi là hi sinh ư, đối với tôi những gì cậu làm cho tôi là đã quá nhiều rồi.

Kikyou nở một nụ cười với Inuyasha, nụ cười trong sáng tuyệt đẹp. Trong màn đêm cô như ánh trăng sáng rực rỡ.

- " Đúng là tôi vẫn không thể nào ngừng yêu quý nụ cười đó, Kikyou "- Inuyasha nghĩ thầm

Ở ngoài cửa Kagome đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người. Hàng nước mắt dài rơi trên hàng mi, Kagome không thể ngờ được là mình đã khóc. Cô khóc vì không thể ngờ đối với Kikyou cô lại tốt đến vậy. "Mình đâu xứng đáng được như vậy chứ, mình đâu có tốt như vậy. Chi Kikyou luôn nghĩ tốt về mình vậy mà mình lại nghĩ rằng chỉ có mình xem chị ấy là cả thế giới. Mình thật ích kỷ và độc ác vậy mà chị Kikyou lại nghĩ về mình quá tốt. Mình không xứng đáng được như vậy" ( Ngay bây giờ Kagome đã đạt giải trở thành người thiếu tự tin nhất thế giới truyện Fanfic và cả Manga chính góc"

Cô tưởng mình chỉ khóc vì quá hạnh phúc như vậy nhưng trong sâu thẳm trong trái tim có một góc nhỏ. rất nhỏ đang đau đớn. Nó đau lắm, nhưng không phải vì căn bệnh của Kikyou. Nó nhỏ đến mức chính Kagome cũng chẳng biết rằng mình đang đau. Nỗi đau này nhỏ bé hơn việc Kikyou bị bệnh nặng rất là nhiều. Nhưng nó lại tồn tại một cách vĩnh cữu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play