*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau mới vừa ăn xong cơm trưa, Triển Minh Dương đeo một cái cặp sách nhỏ chứa một bình nước nhỏ nhảy tới nhảy lui trong phòng khách. 

"Chị, chị, chị!"

"Bảo bối, đừng gọi hồn, chị cũng thấy mệt thay em.” Triển Ngưng ngồi phịch trên ghế sô pha sờ bụng, giữa trưa được ăn đồ ngon liền ăn nhiều hơn một chén, hiện tại có chút trướng bụng. 

Triển Minh Dương thoáng cái nhảy đến trước mặt cô, cười híp mắt nói: “Khi nào thì chúng ta đi? Em muốn xem hươu cao cổ.”

"Còn sớm.” Triển Ngưng nói, “Bây giờ em đi hươu cao cổ còn chưa ăn cơm.”

"Vậy em đi xem hươu cao cổ ăn cơm.”

Triển Ngưng thở dài, nhắm mắt lại ở đó giả chết.

Triển Minh Dương chờ một hồi, vừa hưng phấn ở chung quanh gọi tới gọi lui, nhảy qua nhảy lại liền bất thình lình nhảy đến bên cạnh ghế sô pha nơi Triển Ngưng ngồi. Triển Ngưng cũng bị cậu làm cho hơi giật bắn lên, thậm chí đánh bay con sâu ngủ sắp đến.

Lý Tri Tâm đi ngang qua nhìn thấy liền quát: “Nhảy nhót lung tung cái gì, sô pha sắp bị con nhảy đến hư!"

Triển Minh Dương đáp lại: “Sô pha rất bền chắc.”

"Bị con giày vò dù có bền chắc đến đâu cũng sớm game over, không được phép nhảy nữa!”

Triển Minh Dương nghe lời leo xuống, tiếp tục nhảy trên mặt đất. 

Lý Tri Tâm cầm giá tưới nước rời đi. 

Triển Ngưng nhấc một mắt nhìn, “Mẹ, hào phóng một chút mua cái bình tưới nước đi, bằng không hoa này sớm muộn cũng bị mẹ giội chết.”

Lý Tri Tâm là người mê tín, trừng mắt nhìn con gái, “Sắp sang năm mới rồi, con nói bậy bạ cái gì đó? Muốn bị đánh có phải hay không?”

Triển Ngưng giả bộ vỗ vào mặt mình vài cái. 

Lý Tri Tâm: “Con tranh thủ dẫn em đi chơi đi, mẹ xem bộ dáng hưng phấn này của nó qua một hồi là không còn sức ra cửa, trực tiếp liền nằm ở nhà rồi.”

Triển Ngưng: “Không sao, con cũng chẳng muốn đi.”

Triển Minh Dương lớn tiếng la lên: “Em muốn đi, em muốn đi!"

Âm cuối cùng còn kéo thật dài, la đến mái nhà cũng sắp bị thằng nhóc này xốc lên, điều kiện trước tiên là trên lầu không có người.

"Được được được.” Triển Ngưng bịt lại cái miệng nhỏ nhắn công lực thâm hậu của cậu, “Sợ em rồi, chị đi gọi điện thoại một lát, tiểu tổ tông em đợi vài phút nữa.”

"Phải nhanh lên một chút."

"Nhanh nhanh nhanh, nhanh giống như phi cơ vậy.” Triển Ngưng mang dép vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Chị cũng thấy thật kỳ lạ, em càng lớn càng giống như nhỏ lại, qua một năm như thế nào còn không bằng 7 tuổi vậy hả?”

Triển Minh Dương nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh cô: “Em 8 tuổi rồi."

Triển Ngưng: “Chị thấy em giống 6 tuổi."

Triển Minh Dương la lên: "Em 8 tuổi rồi!"

Triển Ngưng cười, gọi điện thoại cho Tôn Uyển. Cô nàng bị cấm túc rốt cuộc được mẹ giải trừ trước năm mới, cô gái đáng thương nghe nói bị cấm túc vài ngày buồn bực gầy mất 3kg.”

Triển Ngưng: “Cậu ăn cơm chưa?”

"Cũng còn nửa chén cơm." Tôn Uyển ở đầu kia nói chuyện mơ hồ không rõ, “À, Phác Trạch nói muốn đi cùng chúng ta, hắn hình như đang đi chơi ở gần đó.”

"Được, có muốn gọi luôn lớp phó học tập tới hay không?”

"Nương nương hình như có chuyện không tới được.” Bên kia vang lên “cộp” một tiếng, “Được rồi, mình ăn xong rồi, tự mình đi tới đi, tập hợp ở công viên sở thú, trong nhà không có xe, có thể quá giang cùng với cô mình.” 

"Khoảng cách làm mọi thứ trở nên đẹp.”

"Chúng ta cách xa nhau mình cảm thấy cậu trở nên đẹp.”

"......" Triển Ngưng: “Mình lại cảm thấy cậu xấu hơn.”

Tôn Uyển mắng nhỏ một câu, liền cúp điện thoại. 

_________KẹoĐắng````dđlqđ_________

Bên này phải ngồi xe hơn một tiếng, trung gian còn phải đi một chuyến. 

Thời điểm Triển Ngưng đến bọn người Tôn Uyển đang đứng đợi, không chỉ vậy vé vào cửa cũng đã mua sẵn. 

Tôn Uyển vỗ vai Triển Ngưng, chỉ chỉ hướng Phác Trạch, “Người anh em này có tiền không có chỗ tiêu, hôm nay toàn bộ đều nhờ vào chúng ta, chị em hai người cố gắng lên.”

Phác Trạch so với bọn họ lớn hơn không bao nhiêu tuổi, vẫn chỉ là học sinh cấp 3, kinh tế hoàn toàn cũng đều phụ thuộc vào cha mẹ.

Vé vào cửa mặc dù không quá đắc, nhưng đối với một học sinh mà nói vẫn là có chút gánh nặng. 

Triển Ngưng không thích chiếm tiện nghi của người khác, đặc biệt là người không quen.

Triển Ngưng, “Đừng, tôi và em trai tự mình trả, tôi đưa tiền lại cho anh.”

Thời tiết hôm nay rất tốt, nhiệt độ cũng cao, Phác Trạch mặc cái quần màu đen, cùng áo T-shirt, tóc vừa cắt ngắn, thoạt nhìn rất có tinh thần, nhưng cũng có chút gầy. 

Hai tay hắn nhét trong túi quần, miệng khẽ cười, “Không cần, coi như cô giúp tôi tiêu tiền, tôi không tiêu tiền của ba tôi thì ông ta cũng cho người phụ nữ khác tiêu, không khác gì.”

Triển Ngưng: "......"

Nói trắng ra như vậy thật là lúng túng. 

Tôn Uyển là người cách điện với xấu hổ, trực tiếp biến lời nói lúng túng của Phác Trạch thành 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play