Quang cảnh hiện trường đường lớn xảy ra tai nạn đụng xe nghiêm trọng, cô gái trẻ tuổi, chủ nhân của chiếc xe Audi đã được đưa vào bệnh viện, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu.
Ngoài cửa phòng giải phẫu có không ít người đợi.
Trình Cẩn Ngôn đi giày tây ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang. Anh nhìn rất bình tĩnh, đường cong ôn nhu trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào.
Hà Nhuận Chi đi qua an ủi: “Cẩn Ngôn......"
"Cút!"
"......" Hà Thuận Chi khuất nhục cúi đầu xuống, vẻ mặt vừa lúng túng vừa vặn vẹo, hai tay gắt gao đan vào nhau, cuối cùng giống như nghĩ thông suốt cái gì lạnh lùng hất đầu sang một bên.
Sau 1 tiếng đồng hồ, cửa phòng giải phẫu mở ra, một bác sĩ mặc đồng phục màu xanh bước ra.
Hắn mở miệng, câu nói đầu tiên chính là: “Thật xin lỗi, mong người nhà nén đau thương.”
Trình Cẩn Ngôn giống như bị người hung hăng gõ mạnh một cái, sau một lúc choáng đầu hoa mắt liền mãnh liệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên vừa dữ tợn vừa khủng bố. Một giây sau anh giống như một mũi tên bay qua, trực tiếp xông vào phòng giải phẫu.
Trợ lý bác sĩ đang sửa sang lại dụng cụ, người nằm trên bàn giải phẫu được tấm vải trắng che lại kín kẽ, giống như một ‘khối đậu hũ’.
Trình Cẩn Ngôn đưa tay lấy tấm vải trắng xuống, lộ ra ‘khối đậu hũ’ vô cùng thê thảm bên trong.
Không có vẻ xinh đẹp sáng chói ngày xưa, toàn thân đều là sưng đỏ cùng tụ huyết, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ bình thản, nhưng bộ dáng bình yên này lại chọc mù hai mắt Trình Cẩn Ngôn.
Cả người Trình Cẩn Ngôn kịch liệt run rẩy, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác.
"Không thể nào, điều này không thể nào!"
Anh tiến lên một bước hung hăng vung một tát tay trên gương mặt cứng ngắc của cô, “Ngưng Ngưng, em dám chết!"
Trợ lý đang làm việc ở bên cạnh bị tiếng tát tay này càng làm cho hoảng sợ, vội vàng hét lên: “Ai, anh đang làm cái gì vậy?”
Trình Cẩn Ngôn giống như bị điên bắt đầu lay động thi thể, “Không phải em hận anh sao? Không phải em muốn báo thù sao?!"
"Đứng dậy! Em có bản lĩnh thì đứng dậy tiếp tục đối nghịch với anh!"
"Em không phải muốn anh sống không bằng chết hay sao? Muốn anh hối hận cả đời hay sao? Em đứng dậy đi!"
Người bên ngoài nghe tiếng động xông tới, rối rít ngăn anh lại.
Trình Cẩn Ngôn điên cuồng giãy dụa, nhấc chân đạp mạnh lên bàn giải phẫu, rống đến hai mắt đỏ ngầu, tâm tê phế liệt, "Ngưng Ngưng!"
Mấy người hợp lại cố sức kéo Trình Cẩn Ngôn ra bên ngoài, anh trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể lạnh như băng thủy chung không có phản ứng trên bàn giải phẫu.
Không thể nào, anh không tin! Chuyện này không thể nào!
Người con gái vài tiếng trước vẫn còn sinh long hoạt hổ cãi lộn cùng anh làm sao mới chớp mắt một cái lại chết? Chuyện này không thể nào!
Bác sĩ quát: “Thuốc an thần, nhanh!"
Trợ lý luống cuống tay chân tiêm thuốc an thần. Nước thuốc lạnh như băng rót vào tĩnh mạch, người bình thường nổi giận giống như kẻ điên liền chậm rãi an tĩnh lại.
Trình Cẩn Ngôn thủy chung nhìn chằm chằm vào hướng phòng giải phẫu, hai mắt đỏ bừng, lộ ra vẻ yếu đuối cùng sợ hãi, môi mỏng không ngừng nhúc nhích.
"Anh..... Sai lầm rồi......"
_______KẹoĐắng’’’’’d/đ/l/q/đ_______
--- --- -----
Chạng vạng, ngày 27 tháng 8.
Triển Hoài Nam nắm tay dắt một đứa bé trai đi vào nhà.
Lý Tri Tâm đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động đi ra, lau hai tay lên tạp dề mang trước người, vừa cười vừa nhìn bé trai im lặng đứng bên cạnh.
Trên người bé là chiếc quần yếm ngắn màu đen áo tay ngắn màu trắng, quần áo giống y như một tiểu thân sĩ người Anh.
"Đây chính là Cẩn Ngôn đi!"
"Đúng vậy!" Triển Hoài Nam tiện tay để áo khoác xuống bên cạnh, vỗ vỗ lưng nhỏ của Trình Cẩn Ngôn, cười nói: “Cẩn Ngôn, từ nay về sau liền ở lại nhà chúng ta, mau gọi dì!”
Trình Cẩn Ngôn mím môi, không có biểu lộ gì nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ trước mắt.
Lý Tri Tâm cười khoát tay, cho bé trai cái gì cũng đều không biết trước mắt bậc thang. “Không sao, còn chưa quen biết nhau, chúng ta sẽ từ từ quen thuộc, từ từ sẽ đến.”
Triển Hoài Nam: "Hai đứa nhỏ đâu?"
"Ở trong phòng làm bài tập rồi."
"Trong nhà có khách, em đi vào kêu bọn nhỏ ra đi, làm quen một chút.”
Lý Tri Tâm: “Được rồi, em trước cất hành lý vào, chờ ra ngoài vừa vặn ăn cơm.”
Bên cạnh là hai vali hành lý của Trình Cẩn Ngôn, sớm đã thu xếp gọn gàng.
Chờ Lý Tri Tâm vừa đi, Triển Hoài Tâm liền rống lên: “Triển Minh Dương, Triển Ngưng, nhanh chạy ra đây, trong nhà có bạn mới đến nè!"
Trong phòng ngủ, Triển Minh Dương nằm sấp trên bàn sách đuổi riết làm bài tập hè, Triển Ngưng ở bên cạnh đốc thúc.
Triển Minh Dương nhìn chằm chằm vào Triển Ngưng nói: “Chị, ba ba bảo chúng ta đi ra.”
"Ừ."
Cậu nhỏ giọng trưng cầu ý kiến: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Hôm nay Triển Ngưng có điểm không giống với ngày thường, tuy không lộ ra ngoài, nhưng Triển Minh Dương vẫn có thể cảm giác được chị gái đang không vui, cụ thể không vui vì cái gì thì cậu không biết rõ.
Triển Hoài Nam ở bên ngoài lại rống to.
Triển Ngưng đóng quyển sách trên tay lại, "Đi ra xem một chút."
Triển Minh Dương vội vàng đứng lên, theo Triển Ngưng đi ra ngoài.
Đây là căn nhà ba phòng, vừa có phòng khách vừa có phòng ngủ, không lớn không nhỏ, một nhà bốn người ở vừa vặn.
Hôm nay bắt đầu nhiều thêm một người, mặc dù chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng vẫn có cảm giác chen chúc. Nhất là đối với Triển Ngưng mà nói, cuộc sống của cô hoàn toàn không muốn có dấu vết của người này, mặc dù bây giờ Trình Cẩn Ngôn còn chưa trưởng thành.
Trình Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay vuốt ve một khối rubik đặc chế từ kim loại có hình vẽ thần bí.
"Đến đây, tới!” Triển Hoài Nam ngoắc ngoắc tay, “Tranh thủ thời gian làm quen, đây là thành viên mới của gia đình chúng ta. Từ say về sau liền sống cùng một chỗ với chúng ta. Hiện tại Tiểu Ngưng lớn tuổi nhất, bình thường phải chăm sóc em trai nhiều một chút.”
Trình Cẩn Ngôn nghe vậy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, đôi mắt to tròn chiếm hơn phân nửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT