Bản Xonat Trốn Hôn

Chương 38: Chương 37


...

trướctiếp

Chuyển ngữ: Nấm lùn

Sau khi Mễ Tinh về đến nhà thì leo vội lên giường mở quà ra.

Trò bắn súng mà Tiêu Cố chơi hôm nay kiếm về cho cô được ba món đồ nhỏ, sau đó anh còn tặng thêm một hộp màu Alice, Chu Nghi Nhiên cũng tặng cho cô một hộp Chocolate, còn cả… ánh mắt lướt về phía chiếc áo khoác khác màu treo trong tủ quần áo

Hôm nay cô lãi quá!

Mễ Tinh vui vẻ mở hộp Chocolate, mỗi viên là một hình phỏng theo quà giáng sinh cực đẹp. Cô chọn một viên hình hoa tuyết, cắn thử một miếng đúng nhân mứt dâu tây, thanh nhẹ đầy tinh tế. Thử thêm một viên chocolate khác nữa, cho vào miệng rồi bắt đầu nghiên cứu hộp màu mắt Alice.

Nếu ngày nào cũng giáng sinh thì thật tốt biết bao.

Cô ăn hai viên chocolate, vừa lòng thỏa ý đi tắm rồi nằm ngủ.

Hôm sau lại là một ngày bận rộn khác, Mễ Tinh cảm giác như mới chớp mắt thôi, mình đang từ công chúa Bạch Tuyết biến thành lọ lem vậy.

Bởi vì bây giờ là thứ bảy, hơn nữa dư âm của giáng sinh chưa dứt, khách trong cửa hàng còn đông hơn mọi lần, ngay cả giữa trưa vẫn có người đang xếp hàng chờ đợi.

Mễ Tinh bận bịu đến chân không chạm đất, bởi vậy cô lại càng hâm mộ Thẩm Thi Thi đang phục vụ ở phòng riêng trên tầng.

Bởi vì giữa trưa hôm nay Cố Tín kia lại tới, thế nên Thẩm Thi Thi mới được phân công lên phục vụ tầng hai. Lần này không có Chu Nghi Nhiên, chỉ có Cố Tín đi một mình.

“Vui quá đi, gần đây em may mắn thật đấy!” Thẩm Thi Thi bưng một đĩa gato kem mang đến cho Cố Tín, cô còn rót thêm cho anh một tách trà, “Hôm qua giáng sinh bao nhiêu bạn trốn học, cuối cùng lại bị thầy điểm danh! Trong khi hôm qua em lại có! Không ngờ hôm nay lại gặp được anh nữa! Đúng rồi, buổi sáng ông chủ Tiêu có nói sẽ tăng lương cho em!”

Vốn Cố Tin đang ngồi một bên nghiêm túc nghe cô nói, lúc nghe được câu cuối cùng, nụ cười trên mặt anh thoáng đổi: “Tiêu Cố tăng lương cho em à?”

“Vâng ạ!” Thẩm Thi Thi gật đầu, “May mắn cứ tới bất ngờ như thế này, em chưa kịp chuẩn bị tinh thần ấy!”

Cố Tín suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Anh ấy tăng lương cho tất cả nhân viên luôn hả?”

“Không ạ.” Thẩm Thi Thi nói tới đây thì cố gắng hạ giọng xuống thật nhỏ, sát lại gần nói bên tai Cố Tín, “Anh ấy nói là quà giáng sinh.”

Hơi thở của cô rất nhẹ nhàng, tựa như lông chim vậy phớt nhẹ qua vành tai Cố Tín, làm cho anh đứng ngồi không yên. Anh uống một ngụm trà mà Thẩm Thi Thi vừa mới rót cho mình, đang định nói chuyện này với cô thì nghe được tiếng gọi nhân viên ở bên ngoài.

“Chờ chút ạ!” Thẩm Thi Thi nói vọng ra bên ngoài rồi xoay người đi ra, “Anh cần gì thì cứ gọi em nhé.”

Cố Tín gật đầu cười.

Sau khi đợi Thẩm Thi Thi ra ngoài, anh gửi một tin nhắn cho Tiêu Cố: “Em sắp có chị dâu rồi hả anh?”

Tiêu Cố: Em dâu nói cho cậu biết à?

“Phụt.” Thiếu chút nữa Cố Tín phun hết trà ra ngoài.

Bên ngoài phòng bao Thẩm Thi Thi đang đếm que cho khách, Mễ Tinh đưa khách mới đi lên. Cô nàng đếm que xong, nhân tiện nhờ Mễ Tinh đưa khách xuống dưới lầu thanh toán, mình ở đây lại tiếp tục dọn bàn.

Có lẽ là vì tất cả sức lực của mình đã dùng hết trong mấy ngày vừa qua, thế nên trong lúc bần thần cô đã làm đổ luôn cốc trà ở cạnh bàn. Nước trà trong cốc mà khách chưa uống hết bắn lên người vị khách nữ đứng bên.

Khách nữ nọ ầm ĩ hét to ngay lập tức: “Cô làm gì thế hả?”

Thẩm Thi Thi vội vàng rút mấy tờ giấy ăn, lau chùi chiếc áo khoác nhung của cô ấy: “Tôi xin lỗi ạ, tôi không cố ý.”

“Cô không cố ý? Cô có biết cái áo khoác này của tôi bao nhiêu tiền không hả?”

Cô ta nói rất to, Cố Tín ngồi trong phòng bao bên cạnh cũng nghe được rõ ràng. Anh suy nghĩ chốc lát rồi đứng dậy đi ra.

Trong phòng bao bên cạnh, người khách nữ kia vẫn không chịu bỏ qua: “Cái áo này tôi mới mua hôm qua, hôm nay vừa mới mặc lần đầu đã bị cô làm bẩn, cô chỉ nói một câu xin lỗi là xong chuyện được sao?”

Kinh nghiệm làm việc của Thẩm Thi Thi cũng khá là phong phú, khách hàng ỷ thế không chịu bỏ qua như thế này không phải cô chưa từng chứng kiến, mặc dù bị cô ta hét toáng cũng có hơi giận thật, nhưng cô cũng biết rằng, nếu như mình nói lại thì chỉ khiến sự việc tồi tệ hơn mà thôi: “Tôi rất xin lỗi cô, nhưng mà đây chỉ là nước trà thôi cô ạ, tôi cam đoan sẽ lau sạch cho cô.”

“Chỉ là nước trà là sao hả?” Sau khi nghe cô nói, vị khách nữ không những không thôi mà còn nói to hơn, “Cô ngửi đi, toàn là mùi trà cả! Chắc chắn nước trà sẽ để lại vết ố!”

“Cái áo này của cô bao nhiêu tiền? Tôi sẽ mua lại.”

Một giọng nam lạnh lùng bỗng vang lên từ cửa, mọi người trong phòng cũng bất giác nhìn qua.

“Ơ…” Thẩm Thi Thi há hốc mồm kinh ngạc, nhìn anh không hiểu nổi. Cố Tín cười với cô rồi sải bước đi vào.

Người khách nữ mới rồi vừa ồn ào không dứt, lúc này đây lại như bị nhấn off rồi rơi vào im lặng, bần thần nhìn Cố Tín.

Đây là Cố Tín sao? Có phải là Cố Tín thật không? Sao Cố Tín lại xuất hiện ở đây? Đầu cô ta như bị đạn bắn trúng, suýt chút nữa cô đã lấy điện thoại ra nhìn thử người này có phải là người trên màn hình di động mình hay không?

“Chuyện gì thế, sao lại tập trung hết ở đây?” Tiêu Cố vừa mới tới cửa hàng, đang định ăn trưa với Cố Tín. Mễ Tinh cũng đi theo sau anh, tranh thủ chút thời gian giữa trưa để nghỉ ngơi một tí.

“Sao vậy?” Mễ Tinh cũng thắc mắc quay sang hỏi Thẩm Thi Thi, trước khi cô xuống vẫn bình thường kia mà, sao chỉ mới đứng thanh toán tiền xong, ở đây lại như có đánh nhau luôn vậy?

Thẩm Thi Thi thấy chuyện này quấy rầy đến cả ông chủ mình, cô lại lo có khi chuyện tăng lương sẽ bị mất theo: “Em vô tình làm đổ nước trà lên người cô ấy, em có nói sẽ giúp cô ấy giặt sạch, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không chịu.”

Mễ Tinh và Tiêu Cố cùng nhìn cái áo của người kia. Chiếc áo khoác nhung mà cô ta đang mặc khá sang trọng, phần áo khoác có mũ, trên mũ có một đôi tai thỏ.

“Cô ấy nói cái áo này là kiểu mới nhất của Bunny, cực kì đắt.” Thẩm Thi Thi đi tới, nói nhỏ giá áo cho Mễ Tinh, mới nghĩ thôi đã thấy hơi tuyệt vọng.

Sau khi Mễ Tinh nghe xong thì bật cười khanh khách: “Cái áo này giống như hàng nhái vậy.”

Đây là một nhãn hiệu đồ nữ khá thịnh hành, nhưng mà giá cả thì rẻ hơn giá Bunny nhiều lắm, rất phổ biến trong giới học sinh và người mới đi làm. Có điều đa phần kiểu dáng của nhãn hiệu thời trang này đều bắt chước Bunny, thế nên từ trước đến giờ Mễ Tinh không thích đồ này lắm.

Sau khi người khách nọ nghe Mễ Tinh nói vậy, sắc mặt cô ta liền thoáng đổi, sau đó thì gây rối với cô: “Cô nghĩ thế nào mà dám nói áo của tôi là đồ nhái thế hả? Không muốn chịu trách nhiệm nên định ăn nói bậy bạ sao?”

Mễ Tinh không nhịn được bật cười: “Tôi cũng có cái nào này thôi mà, nhìn qua biết ngay là lông thật hay giả, cái áo này của cô không phải là lông thật.”

Người khách kia nghe xong thì khinh thường cười mỉa: “Một nhân viên phục vụ như cô mà cũng mua được đồ Bunny? Thật quá nực cười.”

Mễ Tinh bị cô ta nói vậy cũng giận đỏ cả mặt: “Cô đừng xem thường người khác nhé, trong tủ quần áo của tôi treo đầy Bunny đấy!”

“Ái chà, đồ của cô mới là đồ nhái đấy.”

“Cô…” Mễ Tinh đang định xông tới đánh cô ta thì bị Tiêu Cố ở bên ngăn cô lại.

“Làm bẩn quần áo của cô chúng tôi sẽ giặt sạch, bảo đảm không để lại dấu vết. Nếu như cô còn yêu cầu khác, ví dụ như bồi thường, mời cung cấp hóa đơn mua quần áo.” Tiêu Cố lạnh lùng nói.

Vị khách nọ trả lời: “Ai mua đồ xong mà còn giữ hóa đơn lại kia chứ?”

Mễ Tinh nhíu mày, sau đó híp mắt nhìn cô ta: “Bây giờ quần áo cũng bẩn rồi, trước tiên cứ giặt sạch cái đã, bồi thường hay gì gì đó thì ta bàn tính sau. Làm bẩn áo của cô là lỗi của chúng tôi, bây giờ cô cởi ra, tôi sẽ đi gặt khô sạch sẽ rồi đưa tới cho cô, như vậy được không ạ?”

Cô chắc chắn cô ta không dám cởi áo ra, bởi vì mặc dù kiểu cách được nhái theo nhưng nhãn hiệu thì không in nhái được, nếu cô ta cởi ra sẽ bị lộ nhãn tag của bộ đồ.

Người khách kia yên lặng một lúc, tức giận nói: “Áo tôi tự giặt, tiệm giặt là mấy cô tìm tôi không thấy yên tâm!”

Tiêu Cố nhìn cô ta, đáp lại: “Nếu cô không muốn chúng tôi giặt, cũng không thể cung cấp hóa đơn mua hàng, chúng tôi không có thể bồi thường cho cô được.”

“Nói thế mấy anh không chịu trách nhiệm có phải không?”

Mễ Tinh trả lời: “Tất nhiên là không phải, thật ra không có hóa đơn mua hàng cũng không sao, bộ áo của cô có gắn nhãn mác mà, tra internet là biết có phải của Bunny không liền”.

Vừa nhắc tới nhãn hiệu, vị khách nọ không nói gì thêm nữa, một lát sau, cô tức giận kéo mình bạn đi: “Được rồi, xem như hôm nay mình xui xẻo! Sau này không bao giờ tới chỗ này ăn nữa!”

Mễ Tinh nhìn bóng lưng vừa bực tức bỏ đi, đột nhiên cô lại nhớ tới một câu này.

Một khi đã giả vờ thì có khóc lóc cũng phải giả cho xong.

“Được rồi, đừng đứng đây mãi nữa, mọi người đi dẫn khách mới lên đây đi.” Tiêu Cố lại tiếp tục dặn dò, như thể tình huống vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến anh.

Trầm Thi Thi ái ngại nhìn sang: “Em xin lỗi, ông chủ Tiêu.” Cô lo ông chủ Tiêu không tăng lương mình nữa.

Ngược lại Tiêu Cố lại không hề để ý: “Mấy khách hàng kiểu này không tới thì càng tốt”.

Cố Tín cũng đi lên, xoa nhẹ đầu cô rồi an ủi: “Không sao đâu, em chấp nhặt với mấy tên kém ý thức làm gì”.

Tiêu Cố liếc nhìn anh, không mặn không nhạt nói: “Cố đại minh tinh à, hành tung của cậu đã bị lộ rồi đấy, tốt nhất là đi nhanh một chút.”

Cố Tín thở dài, nói với Thẩm Thi Thi: “Có mang thẻ ATM theo không em?”

Trầm Thi Thi gật đầu: “Có mang!”

Cố Tín cười nói với cô: “Thế em thanh toán giúp anh nhé, anh đi trước.”

Anh nói xong thì chuồn từ cửa sau, Trầm Thi Thi thoáng ngẩn người, khoan đã, không phải Cố Tín nói anh có thẻ đặc biệt ở đây sao?

Sau khi Cố Tín và Thẩm Thi Thi đi hết, Tiêu Cố mới xoay người nhìn về phía Mễ Tinh: “Em đi thay quần áo đi.”

Mễ Tinh thoáng sững sờ, tại sao lại phải thay quần áo? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi cô ồn ào với khách nên anh đuổi việc cô?

Mễ Tinh không phục: “Người vừa nãy khó ưa như vậy mà, chẳng lẽ không được cãi lại sao? Nhân viên phục vụ cũng là người mà anh.”

Tiêu Cố nhìn cô rồi lên tiếng: “Đúng là người kia đáng ghét thật, nhưng mà anh bảo em thay đồ thì liên quan gì hả?”

Mễ Tinh mở to mắt nhìn anh: “Không phải anh đang định đuổi việc tôi đấy à?”

Tiêu Cố bật cười: “Anh sợ công chúa nhỏ không vui nên mới định đưa em đi giải sầu thôi mà.”

… Tốt vậy à? Mễ Tinh nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó lại vui vẻ chạy đến phòng thay quần áo: “Tôi xong ngay đây!”

Mễ Tinh chỉ mất tầm năm phút để thay quần áo xong, dưới ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp, cô hiên ngang ra ngoài cùng ông chủ. Thẩm Thi Thi đứng trước cửa nhìn con xe Land Rover của Tiêu Cố đã chạy xa, nói với Tiểu Đức bên cạnh: “Tôi thấy không bao lâu nữa Mễ Tinh sẽ thành bà chủ đấy.”

Tiểu Đức như bị trúng một tên, lòng đau tê tái.

Mễ Tinh ngồi trên xe Tiêu Cố, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Tiêu Cố nói: “Đi sang bên Khải Thụy quốc tế, trước anh có nhắm được hai nơi để mở chuỗi cửa hàng, hôm nay là hạn cuối cùng phải đưa ra quyết định.”

Mễ Tinh hơi bất ngờ, nhưng không nói gì thêm.

Tiêu Cố lấy túi xoài khô ở trên xe đưa cô, anh hỏi: “Sao em có thể chắc chắn nhãn hiệu quần áo cô gái kia đang mặc không phải của Bunny? Nhỡ bộ đồ nhái luôn cả nhãn hiệu, chẳng lẽ em định tham khảo giá Bunny để bồi thường thật à?”

Mễ Tinh bị miếng xoài khô trong miệng làm cho nghẹn, quả nhiên, ông chủ vẫn khởi binh hỏi tội: “Nếu nhãn hiệu của cô ta đúng là của Bunny, lúc tôi bảo cô ta cởi ra để giặt giúp chắc chắn cô ta đã cởi rồi, hơn nữa tôi nhìn quần áo chính xác lắm, cái áo đó chắc chắn là hàng nhái.”

Thực ra thương hiệu thì có làm sao đâu, nếu không phải cô ta cứ khăng khăng đó là đồ Bunny, rồi còn muốn lừa tiền, điều này thì khó mà chấp nhận.

Cô nghĩ tới đây, nhìn Tiêu Cố bên cạnh nói: “Hơn nữa anh còn nói sẽ bồi thường kia mà, tôi không tin anh sẽ chịu thiệt đâu.” Cái áo sáu ngàn anh chỉ cần bỏ ra ba ngàn tệ, cái anh gọi là bồi thường chắc có lẽ chỉ một tệ mà thôi.

Tiêu Cố cười, không tiếp tục đề tài này thêm nữa: “Anh chưa ăn cơm trưa, em có muốn ăn gì không?”

Mặc dù trước đó Mễ Tinh đã dùng cơm nhân viên, nhưng mà có làm sao, ông chủ mời cô cô ăn bằng bụng khác: “Ở bên Khải Thụy quốc tế có gì ăn không anh? Bên kia có quán thịt nướng nào không?”

Tiêu Cố suy nghĩ một chút nói: “Anh nhớ là có một cửa hàng.”

Ở bên Khải Thụy quốc tế cũng có một cửa hàng thịt nướng khá nổi tiếng, chỉ có điều hiện tại đang tới giờ khách đông, Tiêu Cố đợi một lúc mới có chỗ để ngồi. Tiêu Cố vừa quét dầu vào mặt thịt ba chỉ, vừa nói với Mễ Tinh: “Anh hẹn với người phụ trách cửa hàng nọ vào lúc ba giờ, em ăn nhanh một chút.”

Mễ Tinh vừa cuốn thịt ba chỉ nướng vào rau cải, vừa nói với Tiêu Cố: “Anh đi một mình là được rồi, anh cứ thanh toán hết đi, tôi ngồi đây ăn nhé.”

“Em nghĩ hay quá nhỉ.” Tiêu Cố không nhịn được cười, “Anh đưa em đi cùng là để em nhìn thử giúp anh, xem em thích địa điểm nào hơn ấy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp